Có hai con cóc ngồi dưới đáy giếng đang bàn loạn về chuyện thế gian, con cóc A thì luôn luôn giữ vững lập trường hùng biện cho mình và cóc A cho là khi bàn thảo về mọi vấn đề thì cần phải có sách vở và khi tường thuật về một câu chuyện nào thì cũng cần phải có chứng mới thôi. Cóc B thì khác, phang loạn xạ, nghĩ gì thì nói nấy, thấy gì thì tường thuật không thiếu một chữ.
Từ đầu tới cuối, cóc A luôn luôn thắng vì anh ta nói có sách, mách có chứng; chỉ có một điều là khi diễn giải tới một dữ kiện nào đó mà anh ta không chứng minh được thì cóc A luôn luôn giỡ sách và chỉ vào đó và nói sách này nói như vậy, sách kia nói như thế. Cóc B tức lắm vì thật sự anh ta thua lý với cóc A vì rỏ ràng cuốn sách này nói rất rỏ và tường thuật một cách lưu loát; mặc dầu khẩu phục nhưng tâm chưa phục vì cóc B thấy một điều gì đó không ỗn là vì cuốn sách này hay cuốn sách nọ là do ông C hay ông Đ viết ra mà cóc B cũng không biết ông C, ông Đ là ai, rũi ro hai ông này đang viết sách mà buồn ngũ rồi viết tầm bậy tầm bạ thì sao?
Cóc B mới nghĩ ra một chuyện và hỏi lại cóc A :" từ xưa tới nay, tôi thấy trong mọi sách vở đều nói thuỹ tổ của loài người sinh ra là ông E-dong và bà E-và, theo hình vẽ thì hơi giống người "Âu Châu"; vậy cóc A chỉ giùm tui trong sách nào chứng minh được từ hai nhân vật "Âu Châu" này đẻ ra anh da đen ở "Phi Châu"".....cóc A thì chưng hững và gãi đầu...tôi chưa nghe thấy hay đọc được sách này.
Theo bạn, câu chuyện vừa kể trên của cóc A và cóc B thì bạn rút tĩa được một kinh nghiệm gì. Đây là thế kỷ thứ hai mươi mốt, theo tôi sách vở chĩ để tham khảo chứ không phải để quyết đoán mọi chuyện vì có những sự thật ra khỏi tầm hiểu biết của người viết cho nên không theo vết chân "mù dẫn mù xuống hố" mà phải tận dụng khả năng suy xét ở mọi vấn đề. Vừa qua, chúng ta không ít đã chứng kiến lịch sử "bị " viết lại để thoả mãn cho một nhóm người nào đó hay trục lợi cho một quốc gia nào đó mà bạn vẫn nghe theo một cách mù quáng mà không suy xét....thì bạn đã sống một cách phí phạm cho một kiếp người này rồi đó..và câu nói : "nói có sách, mách có chứng" biết đâu? cũng do những người này đặt ra không ngoài mục đích hướng dẫn bạn phục vụ cho họ. Nên cẫn thận thì hơn.
Tình bạn là gì ?
.....nói về "mách có chứng" thì tôi mới sực nhớ ra một câu chuyện; số là ở quê vợ tôi là một thôn xã rất xa xôi với thành phố, tất cả người dân ở đây ai cũng biết ai và cũng có thể nói là chiều nay gia đình bạn ăn cơm với gì thì cả làng cũng điều biết hết....trong ngày hôm sau. Có một lần, có một anh chàng đi ngang qua, vợ tôi tức tốc chỉ liền là anh chàng này rất ư vũ phu và anh ta đánh vợ đến tét cả đầu, cùng lúc thì những người xung quanh đều ồ lên, đúng rồi anh này rất ư là dữ tợn đánh vợ đến nổi này, mà thật sự là cô vợ bị tét đầu thiệt chứ không phải họ nói ngoa. Để tìm hiểu sự thật có đúng như vậy không thì tôi cũng dạm hỏi bà con hàng xóm chung quanh và tất cả mọi người đều xác nhận chuyện này, nhưng chỉ có một điều là tôi hỏi có ai thấy tận mắt hay không, thì tình ngay họ trả lời là không và chỉ biết sau trận cải vã, hàng xóm phải đưa cô vợ này đến trạm y tế để băng bó.
Tôi thì nghĩ khác và mặc dầu tôi chỉ nghe vợ tôi kể và hàng xóm thì xác nhận việc này và không có dấu hiệu gì để chối cãi được; chiều hôm đó, tôi mới hỏi vợ tôi là em có chứng kiến trực tiếp chuyện cãi vã của hai vợ chồng này để đi đến kết cục như vậy, thì cũng đúng như tôi nghĩ, vợ tôi chỉ xác nhận là nghe lại từ những người hàng xóm chứ không được chánh mắt thấy. Thì tôi mới nói là từ đầu xóm đến cuối xóm và chính em nữa chỉ nghe lại thôi phải không, vợ tôi xác nhận là như vậy. Tôi mới nói :" biết đâu trong câu chuyện cãi vã của hai vợ chồng này có điều gì mà mọi người không biết; giã sử trong bóng tối của sự cãi vã, cô vợ này đem cha mẹ, ông bà của anh này ra chữi thì sao, nếu mà là anh thì chẵng những đánh tét đầu mà còn thêm vài đạp nữa là khác"
Câu chuyện vừa nêu trên nói cho chúng ta biết được điều gì, thông thường trong xã hội Việt Nam từ xưa cho đến nay vẫn vấp phải những tiền lệ này, hễ một người mang tiếng xấu thì phải đi theo với họ xuốt đời do việc truyền miệng từ người này qua người khác mà cũng không cần phải suy xét sâu xa đó là chưa nói đến những phần tử xấu lợi dụng lòng tin của những người xung quanh để phục vụ cho việc trả thù một cách hèn hạ của họ. Trở lại câu chuyện ở trên, theo bạn ai là người có lỗi và đáng phải mang tiếng xấu. Sự khác biệt giữa "mách có chứng" và "mách không chứng" nó tai hại đến mức độ nào. Nên cẫn thận thì hơn.
Các Be thân,
Chắc các Be mình ai cũng biết cuối tháng 11 này " ông cụ M " nhà mình sẽ lên bàn mổ để cắt cái của nợ làm khổ cụ suốt hơn chục năm nay.
Được biết Équipe tham gia thiến, xin lỗi nói lại, tham gia cắt gồm 2 bác sỹ Sơn mập,X. Việt và 1 chuyên gia khí công là Nguyễn thanh Nguyên.
Bước chuẩn bị của các BS Sơn và Việt thật chu đáo :
Đầu tiên là BS Việt bay qua Paris để gặp BS thú y Lý Quái, một chuyên gia thiến heo với hơn 20 năm kinh nghiệm, đã thiến hơn ngàn heo nọc, với mong muốn tìm hiểu kỹ thuật thiến thật êm cho bệnh nhân. Sau đó là BS Sơn mập và Chuyên gia khí công Thanh Nguyên bay đến đất Saigon để gặp Chuyên gia "Thái giếng " Quốc Huy bay từ xứ Thái giếng sang. Vị Chuyên gia đáng kính này đã từng sống lâu ở xứ Thái giếng nên cũng đã học lóm được các cách cắt gọn nhẹ, êm ái và đã truyền hết kinh nghiệm cho BS Sơn mập và Thanh Nguyên.
Nhưng vẩn chưa yên tâm, Chuyên gia Thái giếng Quốc Huy đã lên đường làm chuyến công du đến 2 xứ Mẽo và Canada, gặp gở tất cà anh em Be mình để trình bày rõ các phương pháp cắt mà Chuyên gia đã học lóm được trong những ngày ở xứ Thái. Như vậy là anh em mình khắp nơi từ Việt nam, Pháp, Thụy sỹ, Mẽo, Canada đều yên tâm cho cuộc phẩu thuật " cắt cái ấy " của cụ M vào cuối tháng 11 này đã được chuẩn bị chu đáo.
Có người hỏi Chuyên gia khí công Thanh Nguyên làm gì cho cuộc phẩu thuật ? Xin thưa, nhiệm vụ của Chuyên gia này là dạy cho bệnh nhân trước khi lên bàn mổ gồng cái ấy cho bự, để các BS dể thấy, cắt cho nhanh, thế thôi.
Cuối cùng xin chúc Cụ M gặp mọi sự tốt lành, tất cả anh em đều quý mến Cụ.
Thân
Nguyên
Lol,
HaHaHA,
Lần đầu tiên ông Thầy đạt điểm 98, viết bài hay khủng khiếp.
Mà xin hỏi nhỏ ông Thầy, ông có biết Sơn Mập đau lưng không ngồi máy bay được thì làm gì có chuyện đi VN hay qua Ca Na Đa để thiến dê.
Dù sao Cụ M cũng xin cảm ơn ông Thầy đã lo nhiều Bác Sĩ trứ danh tham dự cuộc phẩu thuật.
Cụ M có nghe Sư Tứ dặn thêm là khi mỗ xong, nhớ bỏ nguyên phần vào máy xay sinh tố, chỉ cần bấm nút chừng vài giây là kết quả 100%.
Cụ M
P.S. À mà quên chúc sinh nhật ông Thầy mười một ngày trước.
***********
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm. Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Việt Nam sang. Tôi nhẹ nhàng:-Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.-Nhưng bố thích mặc bộ này!Tôi bắt đầu cau có:-Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.Ông già buồn rầu, lập lại:-Bố thích bộ quần áo này lắm.Tôi cũng cương quyết:-Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:-Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ. Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.
Chào mọi người,
Có thêm một Be muốn gia nhập vào gia đình Taberd 76 : Bạn NGUYỄN ĐỨC LONG, xưa học bên Anh văn, hiện đang sống ở Úc. Bạn cũng đã liên lạc được với một số bạn cũ chung lớp ngày xưa. Nay muốn được chơi hết với mọi người.
Chiếc xe đạp củ kỹ, lộc cộc trên đường phố của một đêm dầy đặc tuyết, một đọan đường võn vẹn chỉ có hai cây số để đến chổ làm mà tôi tưỡng chùng đoạn đường này còn dài hơn từ Sài gòn ra Bình dương. Tuyết phủ đầy đường, cả một thành phố nhỏ trắng toát và gần như không một bóng người và vì có lẽ đêm nay là đêm lễ Thanksgiving nên mọi người quay quần trong gia đình bên con gà tây, chĩ một mình tôi lạc lõng trên chiếc xe đạp củ rích được tặng bởi một người hàng xóm Mỹ tốt bụng; đếm lại số ngày đến Mỹ thì cũng chỉ võn vẹn hơn hai mươi ngày.
Công việc của tôi làm là chất hàng nhu yếu phẫm cho một tiệm bán thức ăn, tạm gọi là tiệm chạp phô, tiệm này có năm người làm tính luôn ông chủ; trước đó vài ngày, ông ta đề nghị tôi làm việc trong đêm Thanksgiving vì không ai muốn làm trong đêm này và không ai ngoài tôi ra để đãm nhận công việc; để đền bù lại, người chủ Mỹ tốt bụng này nói với tôi là trong đêm Thanksgiving, ông đãi tôi, không phải bằng tiệc tùng gì cả mà là...muốn ăn, muốn hút thuốc, muốn uống rượu hay bất cứ món gì trong tiệm thì tôi có quyền sử dụng, chỉ cần viết xuống cho ổng biết là xài cái gì vậy thôi.
Cãm giác chuột sa hủ nếp bắt đầu đến với tôi trong đêm này, sau khi đã làm xong hết những công việc mà tôi cần phải làm, tôi bắt đầu ngồi xuống bày ra tất cả "chiến lợi phẫm" mà tôi đã chọn trong tiệm này để trước mặt và cùng lúc đem giấy bút ra ngồi viết lại những suy nghĩ, những sự thật mà tôi đang có trước mặt để gởi về cho những thằng bạn nghèo khổ của tôi ở Việt Nam.
Đêm nay....ngồi đây...viết lại tâm sự này, tôi thật sự nhớ chúng nó, tôi nhớ từng đứa một và những điều ước mà chúng tôi thường bàn cãi nhau ở quán cà-phê cốc lề đường, thằng thì thích có một gói PalMal, thằng thì thích gói thuốc Lucky và cũng có đứa mong ...một hôp xì gà Hava Tampa. Tôi viết xuống hết những món tụi nó mơ ước...thầm lặng nhìn lên trời cao, đêm nay trăng thanh và cũng chỉ còn một vài vì sao lấp lánh, một hơi Wiskey....tôi thã hồn theo trăng, tôi mới viết lại đoạn cuối của bài viết....tụi bây có biết bây giờ tao mới thấu hiểu cho ca sĩ Bạch yến với bài hát "đêm đông", và bây giờ tao mới biết câu...thấu tình cô lữ đêm đông không nhà.
Mùa Thanksgiving năm một chín, bãy chín
Thắng,
Những thằng bạn nghèo khổ của mày ở VN là ai? Dân Taberd giàu nứt đố đổ vách thì chắc không có ai trong đám này (trừ tao), nhưng ở VN tao chỉ biết mày nhưng không hân hạnh được quen một tâm hồn lãng mạn trăng rụng xuống cầu như mày, vì 1 lớp ở Taberd (trên 60 đứa) đông hơn những trường tao đã học qua nên mình chỉ quen và chơi với những thằng ngồi gần.
Tao sắp phát ngôn 1 câu xứng đáng bị ăn đá là dân nhà giàu thì thường không tình cảm và tinh tế bằng con nhà nghèo (nếu tao mà con nhà giàu thì cũng vậy thôi, no complaint :) ).
Mày lãng mạn như vậy thì có lẽ không phải là con nhà giàu rồi (exception Lý Hữu Phước, thằng này cũng là loại Hắc công tử như George Phước, nhưng không hiểu tại sao nó lại mắc gió, thích thơ văn?! Thằng Trần Sư Tứ là Bạch Công Tử, rời VN bằng Air France năm 1976 thì mình biết đường ra phi trường của nó lót bằng vàng, thế nhưng nó cũng giống thái tử Tất Đạt Đa bây giờ ngôn từ đầy đạo vị, mày muốn giải hoặc, thoát khỏi vòng nhồi sọ thì đăng ký nhập môn với nó, trong Website tao sắp lập sẽ viết "In memory of Tứ như một lời cám ơn)
Tán nhảm vài đường, tao thăng.
Be Hói và Be Bảo ơi,
Khi người yêu thành vợ là THIÊN HỌA ( trời sập ), hahaha.
Dzọt lẹ, vợ đi chợ về.
.....