Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Văn thơ
Nội dung
Bấm F8 để viết tiếng Việt có dấu  (xem Hướng dẫn)
Đề mụcVăn thơ
Chủ đềTaberd - 50 Năm Một Chặng Đường Nhìn Lại ( 17 )
01 tháng 10, 2014 21:25   Ông Nọn Cu viết:
Hình như trường "Couvent Des Oiseaux" là trường học trò ngồi đái, chứ không phải đứng đái, sử dza ạ.

Lúc tao học Adran Đà Lợt 1971-1972, nghe 1 anh chàng kể chuyện là hồi xưa  có con cậu Kỳ học, chứ lúc tao học chả thấy thằng nào, hình như đã về Mossard, quậy tiếp.

Chuyện đánh nhau của con ông Thiệu tao nghĩ không logic lắm, vì cha nào con đấy, bố thâm trầm, không hung hăng con bọ xít thì khó đẻ ra 1 cậu bọ xít lắm. Con ông Kỳ thì có thể (có thể thôi, không chắc) vì cha nào con nấy, đọc hồi ký của ba thằng Võ Long Hải (mày tìm đọc trên mạng), nghe ông Kỳ  nói với ba thằng Hải là tính mang súng qua độp ông Thiệu (2 ông ở 2 cánh của dinh Độc Lập), xì-nẹc 1 chút là cu Kỳ đòi đảo chánh! Sau này ông Kỳ viết sách (1 thằng Mỹ viết là chính, Mr Kỳ ký tên lấy tiền) còn tiếc là ngày xưa, lỡ quân tử Tầu đứng làm phó cho ông Thiệu. Coi đất nước như trò đùa, dân như không có!

Cái hay là tao coi video phỏng vấn hải quân đại tá Chiêu, trưởng khối cận vệ của ông Thiệu, khi được hỏi về chuyện hục hặc của 2 ông Thiệu Kỳ, thì ông Chiêu trả lời rất xứng đáng, rất cao thượng (dù sai trật lất về ông Kỳ,  như hồi ký bác Triều kể), đại ý là: những bậc lãnh đạo, đâu có vục chạc,  bồng bột, cư xử con nít.

Cái nhìn, lối đánh giá này chính là tinh thần thượng võ, cao thượng mà ông già tao, ông già mày và bao nhiêu đồng đội đã thấm một cách vô thức.

Sau 75, con nít trong xóm tao hát:

Ba em là phi công, là con cháu ông Kỳ, là đàn em của Mỹ
Ai mà láu cá, em dzìa em mét ba, là ba thả bom liền

Khúc trên trật lất, tao hãnh diện đã biết những chàng "Tổ Quốc, Không Gian", vào trong phong nhĩ (gió tai), ra ngoài hào hoa, rất đàng hoàng tư cách. Khúc dưới thì tao đồng ý chăm phần chăm.

Nghĩ lại, cũng thấy tội nghiệp cho nước mình, và tìm cách thông cảm, tha thứ, dù lòng nhiều khi phẫn hận.  Sau 80 năm Pháp thuộc, dân trí thấp, tinh thần quốc gia yếu ớt.  Học trường Pháp, nói tiếng Pháp là dấu hiệu của thượng lưu, quí phái, nên trách nguời, mà ngẫm đến ta, ngậm ngùi. Lúc tao ở Pháp, có dư giờ suy nghĩ, nhất là lúc lộn xộn ở Nouvelle Caledonie khoảng 1980s, nguời chết, mới hiểu là dân thuộc địa trước cảnh thực dân không chịu nhả thuộc địa lại gặp anh chàng dương cao 2 ngọn cờ "độc lập dân tộc" và "chủ nghĩa xã hội" nên nhắm mắt theo, và kết quả là những gì mình đã thấy.


  Kèm thư gốc vào phần trả lời
Trả lời *  Lưu trữ hình mới       Xem hình lưu trữ
Tên người gởi
E-mail *
Mật khẩu *   Quên mật khẩu
Ghi chú: * mục cần thiết