Mục lục | Cô Giáo cũ Nguyễn Văn Em |
Một lần nọ lên mục sân trường thấy bạn Nguyễn Ngô Hùng nhắn tin tìm Cô Trần Thị Lệ Oanh. Hơn nữa lại biết thêm một tin buồn là Cô đã qua đời, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác xao xuyến, một nỗi buồn khó diễn tả.
Cô dạy Pháp Văn, có vẻ nghiêm nghị, dáng người cao lớn rắn rỏi so với những phụ nữ bình thường, Cô thường hay mặc áo dài màu xanh lá cây đậm, hơi ngả nâu. Thú thật là tôi không biết rõ về Cô lắm vì ngày xưa cứ thấy bóng dáng Cô từ xa xa là tôi vội vàng tránh né, không phải vì Cô dữ đòn hay đánh học trò như Cô Évelyne của Võ Long Hải, mà là tôi có một kỷ niệm đặc biệt riêng với Cô. Vào khoảng năm lớp Sáu, tôi học môn Pháp văn với Cô, không nhớ vì nguyên nhân gì mà tôi và một vài bạn khác có một lần ghé nhà thăm Cô. Sau khi trò truyện thăm hỏi chán chê, tự nhiên Cô hỏi tôi có muốn làm con nuôi của Cô không? Phản ứng tự nhiên của tôi lúc đó là làm thinh rồi tìm cách chuồn.
Những ngày sau đó, hết giờ học với Cô là tôi vội vàng ba chân bốn cẳng ra khỏi lớp rồi lủi mất tiêu. Thuở ấy tôi chỉ nghĩ một điều đơn giản là tôi còn có Cha mẹ, gia đình thì sao nhận lời làm con nuôi của Cô được. Tôi cũng không hề thắc mắc lý do tại sao Cô lại muốn có một đứa con nuôi mà chỉ biết gặp Cô là tìm cách lánh né vì không biết ăn nói làm sao với Cô ... Đó là lý do mà tôi không gần gũi với Cô và không biết thêm gì về Cô. Ngày qua tháng lại, Cô không nhắc đến chuyện đó nữa và dần dà câu hỏi của Cô cũng phai mờ trong ký ức tôi. Giờ đây ngồi nhớ lại chuyện xưa, có một chút gì đó làm lòng ray rứt. Phải chi ngày ấy tôi mạnh dạn nói với Cô, có thể làm cho Cô vui và cũng có thể làm cho Cô buồn nhưng ít ra Cô cũng có câu trả lời.
Ngày hội ngộ Lasan Taberd trong chương trình Nhớ Ơn Thầy Cô, cho dù tôi không thể về dự, nhưng vẫn nao nức trông chờ.
Và Cô Lệ Oanh đã ra đi, không còn dịp cho đám học trò nhỏ mà ngày xưa Cô đã từng chăn dắt có cơ hội nói lên lời tri ân, nhưng riêng tôi xin thắp cho Cô một nén hương lòng.