Taberd.org
 Mục lục
Bố nuôi tôi, Thầy Trần Đông Bá
Nguyễn Thái Sơn

Tôi còn nhớ ... còn nhớ rất rõ ...

Mùa thu năm 1972, tôi lên lớp 9 ... sau một mùa hè rực rỡ không biết làm gì hơn, ngoài cái chuyện nằm nhà luyện truyện chưởng, và miệt mài xoa mạt chược cho đỡ buồn, chứ một mùa hè dài dằng dặc biết làm gì cho hết ngày tháng.

Chương trình lớp 9 năm nay có một môn mới mẻ đối với tụi tôi, đó là môn vạn vật, môn học này có các bài về cơ thể con người mà không hiểu sao tôi rất khoái môn này. Tôi vốn dĩ rất lười, chẳng bao giờ lo gạo bài trước các kỳ thi sắp đến, không như cái đám bạn bồ bịch "con mọt sách" là thằng Nguyễn Vĩnh Bình, Nguyễn Quốc Huy, Nguyễn Văn Em hay là Củ Sâm Nghiêm Quốc Việt, toàn những ngôi sao tên tuổi gạo cội trong trường, làm sao dám đua với chúng nó, do đó tôi cứ nhởn nhơ tung tăng, cho đến khi tới kỳ thi Tam cá Nguyệt mới bắt đầu rồ ga tăng tốc, nước đến chân mới nhảy mà.

Một tuần lễ đầu tiên của năm học trôi qua trong cái nhàm chán như con gián, tôi vẫn nhởn nhơ rong chơi như mọi ngày. Cho đến một ngày khi giờ ra chơi vừa chấm dứt, chúng tôi lục tục kéo vào lớp học, đã đến giờ Vạn Vật. Vừa ngồi xuống thì chúng tôi phải đứng dậy, để chào ông Thầy trạc tuổi trung niên, có khuôn mặt khắc khổ với cái đầu húi cua, mà tôi còn nhớ hôm đó thầy mặc quần tây xanh đậm thẳng nếp, chiếc áo chemise trắng dài tay không một vết nhăn, tay ôm chiếc cặp táp vội vã đi vào lớp.

Tiếng xì xào còn luyến tiếc của giờ ra chơi vẫn còn đó, thì tự nhiên ngưng bặt khi Thầy vào ... Bụp! tiếng động của cái cặp táp được đặt mạnh trên bàn thầy, đủ làm cho cái đám học trò đang nhốn nháo kia phải im bặt, có thằng còn giật mình và hết hồn nữa, bao nhiêu con mắt đang tròn vo đưa mắt nhìn dò xét, của cái đám học trò tò mò kia. Đứng trên cái bục giảng Thầy ôn tồn cất giọng:

74-tran_dong_ba- Xin chào các em, tôi là giáo sư Trần Đông Bá dạy môn Vạn Vật với lớp các em năm nay. Mời các em ngồi xuống.

Đó là những gì mà tôi còn nhớ khi lần đầu gặp Thầy ...

Thú thật, không hiểu sao cái môn Vạn Vật năm nay nó hấp dẫn với tôi như thế, nhất là những bài giảng về cơ thể của con người, tôi rất thích thú và muốn khám phá những gì được gọi là: "Trái Tim Không Ngủ Yên", rồi "Đôi mắt Nhung Tuyệt Vời", hay "Những Bước Chân Âm Thầm", rồi "Bàn Tay Đưa Anh ra Khỏi Cuộc Đời" ..vv ..vv. Nhất là năm này lại có chương trình được lên phòng thí nghiệm nữa, được tận mắt nhìn những cơ thể mà tôi đã học nhưng chưa thấy bao giờ.

Có một kỷ niệm trong giờ Vạn Vật của thầy mà đến giờ tôi còn nhớ, ngày ấy trong giờ Vạn vật Thầy hay kẻ 7, 8 vạch thẳng lên bảng, rồi mới từ tốn ngồi mở sổ điểm danh gọi tên ai thì người ấy lên bảng, mỗi người có câu hỏi khác nhau, nên không ai ngó ngang ngó dọc được nếu không học bài. Có một lần cũng vì cái tật nhởn nhơ, mà khi nghe gọi tên:

- Em Nguyễn Thái Sơn, lên bảng.

Thôi chết tôi rồi, bữa nay tôi đâu có thuộc bài này, thế là nhấc cái thân bự chảng của tôi, nặng nề đi lên mà mặt mày xanh lè như tàu lá. Vì mỗi đứa một cột riêng lẻ, và câu hỏi thì đâu có giống nhau biết cầu cứu ai bây giờ, 10 phút trôi qua tôi chỉ biết loay hoay đứng như trời trồng. Thầy đi đến cái cột của tôi thấy trống hoác, bèn đứng ngó cái thằng mập ăn nhiều nhưng làm biếng học bài như tôi, Thầy lắc đầu cùng với con dê rô to tướng trong sổ.

Thú thật lần ấy tôi xấu hổ với Thầy, và trước con mắt đang nhìn tôi diễu cợt của cái đám bạn trong lớp, thường ngày tụi nó cũng hay chọc ghẹo cái thân phì lũ của tôi, nay được dịp khoái chí do cái mặt xấu hổ của tôi, nó đang đơ như cây cơ bi da vậy. Nhưng vẫn không quên ném cái nhìn về những gương mặt đáng ghét kia, tôi nhủ thầm trong bụng:

- Hãy đợi đấy chúng mày, ngộ sẽ páo chù, páo chùuuuuu...

Từ đó trở đi tôi mới bắt đầu siêng gạo bài, để khỏi phải gặp tình huống éo le như trong giờ Vạn Vật vừa rồi.

Rồi do biến cố trong ngày 30-4-75, tôi phải xa trường xa bạn bè xưa, lưu lạc trên xứ người, cái môn Vạn vật mà tôi yêu thích ngày xưa, đã giúp tôi học thành đạt đúng cái ngành tôi yêu thích, tôi đã trở thành Bác Sĩ về Nội khoa.

Mùa thu 1978, một hôm tôi đang ngồi trực tại văn phòng, lúc này tôi đang học Đại Học và đang tư vấn cho các sinh viên trong trường về những thắc mắc về cuộc sống tại đại học mà họ cần biết, thì chợt có một người đàn ông có dáng quen quen bước vào. Tới chừng lại gần tôi mới nhận ra ông Thầy dạy Vạn Vật của mình năm xưa, Thầy trò mừng rỡ gặp lại nhau trên cái xứ sở xa lạ này. Thầy đến để xin đi học lại, và Thầy cũng đi học được vài năm, vì Thầy muốn làm gương cho con cái noi theo. Tôi phục cái tinh thần hiếu học của Thầy sát đất luôn.

Rồi Thầy mời tôi về nhà thầy chơi, bữa đó Thầy đã đãi tôi cái món Bún Bò Huế tuyệt vời do cô nấu. Hai Thầy trò ngồi trò chuyện rất lâu về quá khứ cũng như hiện tại, rồi Thầy ngỏ ý muốn nhận tôi làm con nuôi, và Thầy cũng muốn tôi đỡ đầu và hướng dẫn cho các con của Thầy. Thầy bắt cô con gái lớn đang học Dược gọi tôi bằng anh, Thầy nhờ tôi chăm sóc cho 2 ông con trai đang học Đại Học, và cậu con út đang học trung học. Kết quả là 2 ông trở thành Dược Sĩ, và cậu con út thì sau này đã thành Bác Sĩ rồi.

Những năm cuối đời, Thầy bị bệnh gan và nhờ tôi điều trị. Một hôm, Thầy bị bệnh nặng phải nhập viện, bụng Thầy phù vì đầy nước, tôi đích thân chăm sóc cho Thầy nhưng đành bất lực vì chứng bệnh của Thầy đã không qua khỏi. Thầy đã mất lúc tôi đang đứng trước đầu giường của Thầy. Năm đó là năm 1999.

Cuộc sống vẫn dần trôi ... Lúc nào tôi cũng vẫn là thằng học trò bé nhỏ năm xưa của Thầy, tôi luôn nhớ về kỷ niệm ngày tháng cũ trong giờ học của Thầy. Thầy cũng như Bố thứ hai của tôi, tuy đã thành tài trong cuộc sống, nhưng tôi vẫn ân hận vì chưa có dịp được đền ơn báo hiếu đối với hai người tôi yêu quí nhất đời, Bố ruột tôi và Thầy của tôi. Một giọt nước mắt cho Thầy, con xin vĩnh biệt Thầy, Thầy ơi.

Nguyễn Thái Sơn - Cali (tháng 7 năm 2010)