Mục lục | Kỷ niệm những năm tháng Taberd Phạm Đình Nguyên |
Nguyên bắt đầu vào học Taberd là lớp 9è 6 do Frère Vénard Luy làm chủ nhiệm, đây là năm đầu tiên bước vào ngôi trường mới, trường lớn đẹp, nhiều phòng học, sân chơi rộng, đông bạn bè. Nguyên rất bỡ ngỡ và lo sợ, lại bị gia đình cho ở "demi-pensionaire (bán trú)". Nguyên nhớ hoài mỗi buổi trước khi ăn phải đọc kinh, ăn xong đi ngủ trưa ghế bố ở các dãy phòng tối om om. Hôm nào chậm chân thì khổ sở đi tìm chổ nằm, vừa nằm chưa được bao lâu là tới giờ dậy để chuẩn bị vào lớp buổi chiều.
Nguyên có hai kỷ niệm với Frère Vénard: một lần khi Frère đang giảng bài, Frère bắt lớp phải im lặng, ai nói chuyện sẽ bị quất 5 roi, hôm đó Nguyên xui, thấy Frère vừa quay đi, mình quay qua nói với Nguyễn Bá Tài chuyện gì đó, định nói nhanh cho kịp lúc Frère quay lưng lại, nhưng có lẽ nói nhỏ quá nên thằng khỉ Tài nó nghe không rõ, nó hỏi lại, Nguyên vừa trả lời thì trời ạ, Frère đã nhìn thấy miệng mình mấp máy và thế là bị mời lên, trước khi lên tay lén vơ nhanh các tờ giấy nhét vào hai túi quần. Mặc dầu nhét giấy cộm trong túi nhưng năm nhát cũng đau điếng, muốn tét đít luôn. Về nhà bị Mẹ nhìn thấy vết lằn ở cánh tay, có thể do đỡ đòn nên dính, Bà gặng hỏi biết con nói chuyện bị đánh đòn. Đố các bạn biết bà nói gì không?
- Frère gì mà ác quá, đánh con người ta lằn cà tay, cả đít.
Nguyên còn một kỷ niệm về Frère Vénard nữa. Sau này Frère phụ trách quầy cho mượn sách, Nguyên có ghé mượn được vài lần thì lần nọ sau khi mượn xong, về nhà mở cặp ra thì cuốn sách truyện mượn "không cánh mà bay", lo lắng, sợ bị la định trốn luôn nhưng không được, thôi tới ngày trả lọ mọ xuống quầy sách. Frère vừa nhìn thấy Nguyên, Frère đã nói trước:
- Sao hôm nọ mượn sách mà lại để sách lại, chờ hoài không thấy con trở lại lấy.
Trời ạ, mừng quá, cám ơn Frère rối rít rồi vọt. Quá mừng và rồi cũng nghỉ mượn sách luôn.
Thú thật nhớ về Thầy cô thì Nguyên chỉ nhớ các Thầy cô chủ nhiệm
Lớp Nhất 4 là Nguyên còn nhớ được nhiều nhất vì lớp này được cô Bích Vân cho làm Trưởng lớp. Trưởng lớp oai lắm, mỗi khi vào học được đi đầu dẫn các bạn vào lớp. Thích nhất là mỗi khi Thầy cô ra ngoài cho lên bảng giữ trật tự. Đứng trên bảng nhìn xuống canh các bạn, ai vừa há mõm nói chuyện là ghi tên liền, bạn bè ở dưới sợ bị ghi tên im phăng phắc. Có lẽ nhờ những phút làm "antenne" này mà cho tới ngày nay, dù đã hơn 40 năm, Nguyên vẫn nhớ được tên và chổ ngồi của rất nhiều bạn lúc đó. Kỷ niệm với cô Bích Vân thì anh em mình đã biết, đó là những năm tháng tò mò nghịch ngợm của con nít ranh Nguyên không nhắc lại nữa, hư hỏng lắm.
Một kỷ niệm còn nhớ được nữa là với Thầy Lê Minh Ngữ dạy vẽ. Thầy có cú nhéo tai "gia truyền" vây mà hồi đó vẫn không sợ mới ghê chứ. Nguyên còn nhớ mỗi Chủ Nhật đi học thêm vẽ, vẽ thì dỡ nhưng thích đi học thêm là để được chơi đá banh bàn. Nguyên vẽ viết chì xong rất nhanh, Thầy khen đẹp, tới phần tô màu là pha màu đổ nước nhiều nhiều để quét màu cho lẹ cho mau xong để Thầy vừa đi đâu đó là chạy ra đá banh bàn. Nguyên với Lê Trọng Khiêm cứ canh Thầy vừa đi là ra chơi, thấy Thầy trở lại từ xa là chạy vào lớp. Nhưng cũng vài lần Thầy đứng sau lưng hồi nào không hay, tai tự nhiên đau nhói là biết rồi, Thầy hai tay nhéo tai hai chú dẫn vào lớp. Phải công nhận lúc đó vừa đau vừa buồn cười cảnh hai thằng bị nhéo tai vừa đi vừa la vừa ráng nhịn cười. Kỷ niệm khó quên.
Nguyễn Bá Tài, Lê Trọng Khiêm, tụi bay hiện nay ở đâu?
Trên đây là những kỷ niệm về Thầy cô mà Nguyên còn nhớ được