Mục lục | Bột Chiên nhà bà Liên Nguyễn Ngô Hùng |
Nhân dịp một chuyến đến thăm bạn bè Taberd ở Canada, vào đầu tháng tư vừa qua, tôi đến Montréal lần đầu, một thành phố rất khác với Paris mà tôi đã sống gần bốn thập niên.
Ở đó đất rộng cũng như cái xứ Hoa Kỳ kế bên, nhà cửa và đường xá có phần lớn hơn ở Paris. Trong thời gian 48 tiếng tôi có mặt tại Montréal, tôi đã được bạn bè ở đây đón tiếp một cách nồng hậu và đưa tôi xem một số cảnh vật đặc trưng của Montréal.
Sáng ngày Chúa Nhật, tôi đã được ông cựu trưởng lớp NVEM cho đi chơi một vòng ngoại ô của thành phố. Đến khoảng 11h30 anh chàng cựu học sinh ưu tú đưa tôi đến tiệm ăn có tên là Phở Liên. Trong tiệm đã có mặt ông bạn Tăng Kiên, phu nhân và con gái đang ngồi chờ chúng tôi, sau đó có Trần Sư Tứ, Lê Như Trầm (patron). Trong thực đơn tôi thấy những món rất bình dân, đặc biệt như 'phở', 'gỏi khô bò', 'bột chiên', vân vân và vân vân.
Mr patron LNTrầm đã gởi hai dĩa 'gỏi khô bò' để cho chúng tôi cùng thưởng thức. Phải công nhận là dĩa gỏi đã làm cho tôi nhớ lại SG, nhưng nếu ở SG thì tôi nghĩ là tôi sẽ làm một mình với ớt thật cay sau đó chơi thêm một ly nước mía (cho tào Tháo rượt chạy chơi), nhưng ở đây ăn bao nhiêu ấy để nhớ một tí về SG.
Qua phần thứ hai, Mr patron đã kêu thêm hai dĩa 'bột chiên'. Nhìn vào hai cái dĩa mà tôi đã cho đầu óc đi thẳng một lèo về tới SG. Những miếng bột chiên lẫn với trứng và hành lá. Tôi gắp mấy miếng đầu tiên cho phu nhân của Tăng Kiên và con gái của Mông-xừ này trước rồi mới tới tôi. Chấm vào chén nước chấm màu đen rồi bỏ vô miệng, ôi chao ôi sao mà nó đã quá, mùi vị này đã đưa tôi trở lại chiếc xe đẩy trước Bưu Điện gần Taberd của 40 năm về trước. Những miếng bột đã được ăn một cách nhanh chóng đủ chứng tỏ nó ngon đến làm sao. Trầm ơi, mầy là thằng bạn kỷ niệm (như Lê Như Quốc Khánh), cái món bột chiên này đã làm cho tao nhớ về SG rồi mầy ơi, nhất là nhớ lại mái trường Taberd của tụi mình !
Sau đó tôi được cho ăn thêm một tô phở, mặc dù cũng rất ngon nhưng trong miệng tôi vẫn còn lại cái mùi của mấy miếng 'bột chiên', chắc từ đây tôi phải đặt tên cho thằng bạn kỷ niệm là Trầm Bột Chiên !
Rồi chiều đến, tôi giả từ Montréal để trở về Paris với Tour Effel và nhà thờ Notre Dame bên cạnh giòng sông Seine (mời các bạn nghe bản nhạc Paris có gì lạ không em ? để hình dung ra cảnh đẹp của thành phố này) nhưng tôi sẽ không quên chuyến đi thăm bạn be ở Montréal này và nhất là hai cái dĩa 'bột chiên' của nhà bà Liên (Mme LNTrầm).