Mục lục | Hùng Tâm Taberd Vũ Văn Chính |
(Nhớ Đoàn Hùng Tâm Taberd và Frère Thanh Trung ngày ấy)
Năm 68-69, tôi học lớp Nhất, tôi được gia đình cho tham gia đoàn Hùng Tâm tại trường. Đoàn Hùng Tâm và Nghĩa Sĩ là những đoàn thể có xuất xứ từ Pháp, và được thành lập để dành cho học sinh Taberd nói riêng và các trường Công Giáo nói chung, các đoàn thể này đã có từ lâu trong trường.
Khác với đoàn Nghĩa Sĩ do Frère Joachim dáng người mập mạp phụ trách, đồng phục của Nghĩa Sĩ là áo trắng, quần sọc trắng, đi bata và vớ trắng, đầu đội mũ Berets và đeo khăn quàng cổ màu xanh đọt chuối đậm, nhìn trông thư sinh làm sao. Đoàn Hùng Tâm thì do Frère Thanh Trung phụ trách, Frère có dáng người gầy và cao, khuôn mặt rắn rỏi. Đồng phục của đoàn Hùng Tâm là áo trắng, quần sọc xanh hay đen, đi bata hay giầy bố cao cổ của lính cùng với vớ, đội nón berets đỏ cùng với khăn quàng cũng màu đỏ, nhìn trông cũng cứng cáp và rắn rỏi lắm, những lúc sinh hoạt cái nón được cài trên cầu vai.
Cứ mỗi buổi sáng Chúa Nhật là tụi tôi được tập trung dưới sân của dãy lầu các lớp 6, 7. Thường thì sinh hoạt chơi các trò chơi như cướp cờ, hay quây quần vòng tròn để ca hát ... Hồi đó những bài hát sinh hoạt đều giống bên Hướng Đạo, ngoài bài "Múa Trăn" ra, còn một bài mà đến tận bây giờ tôi còn nhớ là bài "Một Đàn Cá Sấu":
"Một đàn cá sấu ra đi tòng quân giữ quê nhà, ôi đau đớn thay để lại đàn con thơ ấu", chúng tôi vừa hát vừa đi vòng quanh. "Này con con ơi, này con con ơi nín đi", đến đoạn này hai đứa xoay mặt lại với nhau, một đứa đưa tay dụi mắt làm như đang khóc, còn một đứa thì dơ ngón tay trỏ làm như đang dặn dò đàn con, "Này con con ơi, nín đi cho mẹ yên lòng" đến câu này thì hai đứa đổi ngược lại với nhau.
Có những lúc chơi trò chơi lớn với tất cả đội với nhau, thì tụi tôi hay được tập trung ở khoảng sân trống dưới tầng trệt của hội trường Taberd, tất cả những trò chơi như "Mèo bắt chuột", "cướp cờ", "Đóng phim câm" ... tôi còn nhớ Trần Sư Tứ đóng vai con khỉ nghe điện thoại là hay nhất, vừa nghe vừa gãi vui thật vui. Ngoài ra thỉnh thoảng có những buổi lễ đeo khăn, gắn huy hiệu cho đoàn viên mới do các Phụ Huynh và các Frère đảm trách.
Hào hứng và vui nhất là những lần được đi cắm trại ở Vũng Tàu, thường thì sáng đi chiều về. Sáng sớm tụi tôi tập trung lại tại sân trường, với ba lô trên vai, ríu rít ồn ào như lũ chim buổi sáng, sắp hàng bước lên các xe đang đậu sẵn, cũng là những chiếc xe chở học sinh đi học hàng ngày chứ có xa lạ gì đâu. Rồi xe lăn bánh khởi hành trong những tiếng ca rộn rã trên đường đi, để rồi những ánh mắt sáng lên khi thấy ngọn núi đôi, trên có hai dàn Ra Đa quen thuộc đang tới gần, sắp tới Vũng Tàu rồi.
Địa điểm mà tụi tôi tập trung và cắm trại là nhà nghỉ của các Frère Lasan, nằm trên lưng ngọn núi phía Bãi Sau, ngôi nhà xưa xây theo kiểu Pháp nằm cheo leo bên sườn núi, sau khi dựng lều là tụi tôi được chạy ào xuống bãi biển để tắm và chơi sinh hoạt, đối với bọn nhóc như tụi tôi thì Vũng Tàu ngày ấy còn lạ lẫm và thích thú lắm, hồi đó phía bãi sau có một xác con tàu bằng sắt, đã bị mắc cạn từ lâu lắm rồi, chỉ còn trơ khung sắt thân tàu, nhưng tụi tôi cũng thích mon men lại gần, và đu lên cái sợi xích to đùng dùng để thả neo, còn không thì chơi nằm đắp cát lên người, chỉ chừa cái mặt. Còn lại thì thả người bơi theo làn sóng nhấp nhô, ai muốn chơi trò chơi trên bãi cát thì tham gia.
Đến chiều thì tất cả mọi người cuốn lều, lên xe chuẩn bị về Sài Gòn. Nhìn những khuôn mặt, tay chân ửng đỏ như con tôm luộc vì tắm và nằm phơi nắng quá lâu, hồi sáng trước khi đi thì ai nấy cũng vui vẻ ồn ào, giờ về thì thấy không khí nó uể oải biết bao nhiêu mặc dù vui, lên xe là ai nấy tranh thủ ngồi ngủ vùi say sưa, cho đến khi xe về đến sân trường mới chợt tỉnh và lục đục chia tay nhau.
Thế đấy, tôi chỉ tham gia đoàn Hùng Tâm có một năm lớp Nhất, nhưng là một năm đầy kỷ niệm thời thơ ấu của tôi, tôi cứ nhớ mãi không thôi.