Taberd.org
 Mục lục
Trường Xưa Yêu Dấu (5)
Vũ Văn Chính

(Viết để nhớ về các Frère và Thầy Cô)

Ngoài hai Frère Tổng Linh Hoạt mà ai cũng nể và sợ, thì Frère Martial Lê Văn Trí Giám học lớp 8, 9 năm 72-73 cũng dữ dằn không kém, và cũng bị gán cho cái tên Martell hay Martell Cổ Lùn. Frère nhỏ người nhưng lại rất nhanh nhẹn, với ánh mắt sắc và giọng mỉa mai châm biếm, kèm theo những cái bạt tai nẩy lửa làm ai cũng khiếp vía, nhớ đến Martial thì cũng phải nhớ luôn những cái búng tay rất điệu nghệ của Frère. Dĩ nhiên đối với những ai phá phách và nghịch ngợm thôi, chứ cũng có lúc Frère cũng hiền và cởi mở, ngoài ra Frère cũng là một cây bóng rổ có hạng, và thỉnh thoảng Frère cũng sinh hoạt và dẫn dắt anh em thi đấu.

Riêng tôi thì đã chứng kiến Frère xách cây roi mây vào hành quyết đám nghịch tử, và bợp tai ông tổ Nhà Đường của lớp 8-3 nên sợ Frère lắm. Và chỉ kể lại chuyện ba mươi mấy năm sau, khi nghe Huỳnh Ngọc Lâm có đi thăm Frère về và kể cho anh em nghe chuyện, lúc này Frère nói chuyện cũng hơi lẫn lộn và mỗi khi thấy học trò cũ lại thăm, và nhắc nhớ những chuyện Frère phạt ngày xưa, thì Frère hay chắp tay xin lỗi mọi người vì công việc Frère phải làm, tội nghiệp Frère, người già thì hay sợ đủ thứ, kể cả cái bóng nữa nên Frère cứ nghĩ anh em kéo đến hỏi tội Frère ngày xưa.

Và người cuối cùng mà bọn học trò chúng tôi cũng đưa vào danh sách để nhớ là thầy Nguyễn Văn Hòa, thầy là Giám thị của trường, năm lớp Nhất 11 tôi cũng đã được thấy thầy dzợt thằng Jean Ta Dzi tại lớp, và một lần thầy vào lớp Nhất 11 dạy thế một giờ, phải công nhận là thầy rất khó chịu vì lần đó thầy kêu tôi lên trả bài, theo thói quen tôi xưng hô: " Thầy, em", thì thầy trừng mắt bảo: "Ai anh em với mày", xưng "tôi" cũng không được mà phải là "con" mới chịu.

Đến khi vác cặp vở chuyển sang khu lớp 8, lớp 9 mà cái lớp 8-3 lại xui xẻo nằm đối diện ngay phòng dành cho Giám Thị và các Thầy ở lầu 2, ngày tụi tôi mới chuyển qua dãy này, đã được nghe mấy tướng đàn anh gọi thầy là Cà ri Dê rồi, đã vậy lại còn xúi tụi tôi thấy thầy là cứ gọi Cà Ri Dê rồi bỏ chạy, mà có lần xém chút xíu bị ăn cái cây ba toong của thầy rồi.

Thầy có gốc gác người Ấn thiệt, tuy thầy dữ dằn nhưng vì thầy hơi lớn tuổi, nên mấy ông nghịch tử đàn anh cũng có vẻ không ngán thầy lắm, thầy có tật ở chân nên đi đâu cũng có cây ba toong đi kè kè một bên, cái cây này thì mấy ông phá phách là sợ thật sự, vì hay bị thầy vụt cho một gậy cho chừa cái tật lếu láo, hoăc bị cái móc ở đầu cây ba toong móc vào cổ và kéo lại vì chạy không kịp. Thầy cũng là tay kéo đàn Violon có hạng, mà có lần tôi được nghe thầy biểu diễn.

Cái lớp 8-3 xấu số ngày ấy vì nằm đối diện với phòng giám thị, nên ngày nào cũng phải nghe giọng tra tấn và đòn roi mây của thầy, cùng với tiếng rên la của phạm nhân kể không xiết, mà có tởn đâu phá phách vẫn phá phách, năm này còn có cái vụ đi kiểm soát vệ sinh lớp và cho điểm, mà nhè đang có phong trào chơi me cam thảo và đậu phộng da cá trong lớp, vừa ngồi học vừa bốc lủm từng viên đậu phọng chiên dòn tan, bỏ vào miệng nhai thì sung sướng nhất trên trần đời ăn vụng trong lớp, lâu lâu còn biểu diễn tung hột đậu phọng lên trời rồi há miệng đớp, y như cá đớp mồi vậy. Cái vụ kiểm tra rác này đích thân thầy Hòa đi kiểm soát và không báo trước, cứ bất thình lình thấy thầy cầm roi mây đứng ngay cửa lớp rồi oang oang: "Tất cả lớp ngồi yên nghe, cấm nhúc nhích, ai cúi người xuống là ăn đòn".

Thế là thầy đi qua dãy A trước, thì tự nhiên nghe bên dãy B và C tiếng các bàn chân sột soạt dấu rác, hay thủ tiêu rác đi chơi chỗ khác, hoặc đá rác lên cho thằng ngồi trên. Công nhận cái thú ăn vụng trong lớp nó khoái mê tơi, thằng nào cũng hưởng ứng om xòm, chỉ có 5 đồng một bịch me cam thảo, 10 đồng một bịch đậu phộng da cá hay đậu phộng chiên, rẻ quá chơi hết cỡ luôn, nên rác trong lớp cũng hết cỡ, chỗ nào cũng có rác, được một cái tay chân tụi tôi cũng lẹ làng không kém, chuyên nghiệp ăn vụng mà, nên chỉ cần vặn vẹo một chút là chổ ngồi vẫn sạch sẽ như thường lệ.

Và đó cũng là những Frère Tổng Linh Hoạt, Giám Học Martial, Thầy Hòa là những hình ảnh khó quên, cũng có thể là những huyền thoại cùng với ngôi trường mang tên Taberd, tất cả rất khó phai nhòa trong ký ức của tất cả các học sinh Trường Taberd ngày nào, cho đến tận bây giờ.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 6 năm 2010)