Taberd.org
 Mục lục
Có những kỷ niệm buồn trong đời
Nghiêm Quốc Việt

(Riêng tặng Nguyễn Anh Dũng)

Trong cuộc đời có những số phận hay định mệnh của mỗi con người khác nhau, cũng như có những tình bạn quanh ta hằng ngày đôi khi cũng làm cho mình phải day dứt và suy nghĩ mãi không thôi.

Năm tôi học lớp 9-6, niên khóa 72-73, tôi học chung với hai anh em Nguyễn Anh DũngNguyễn Phi Hùng. Tôi còn nhớ một kỷ niệm đáng nhớ và cứ day dứt mãi trong tôi, có một lần lớp 9-6 đi ngang qua một lớp khác, lúc này Frère Ligori Thành đang dạy lớp này, không hiểu sao thằng Anh Dũng đi bên cạnh la lớn:

- Đả đảo Ba Tàu, đả đảo ba tàu.

Tôi cũng buột miệng la theo:

- Đả đảo ba tàu, Đ. M. chúng.. nó.

Biết mình lỡ lời lại còn chửi thề nên tôi chỉ còn nước im lặng, Frère Zacharie Nguyễn Tấn Kiệt không cho cả lớp ngồi, và ngay lúc đó Frère Ligori Thành bước vào và giảng Morale cho cả lớp, rồi Frère Kiệt hỏi ai là thủ phạm, tôi đưa mắt nhìn sang Dũng lắc đầu nhè nhẹ để ra hiệu nhất định không đầu thú. Dũng chỉ cười lặng lẽ rồi từ từ bước lên, để nhận lãnh ngay một cái tát tai nẩy lửa của Frère Ligori lúc đó đang giận tím mặt. Cũng vì chuyện này mà tôi cứ ân hận mãi.

Gia đình tôi và gia đình Dũng đã quen biết nhau từ khi chúng tôi học chung lớp sáu, và tôi cũng thường hay đến nhà Dũng chơi. Bố Mẹ của Hùng và Dũng là người miền nam, nên tính tình cởi mở và rất dễ thương, mẹ Dũng tu tại gia và anh chàng Dũng này cũng toàn nói chuyện kinh kệ, chả bao giờ thấy anh chàng lớn tiếng hay văng tục như tôi. khuôn mặt Dũng rắn rỏi và có vẻ khắc khổ, nhưng cả Hùng và Dũng đều có thân hình chắc khỏe. Bố mẹ Dũng chỉ sinh được ba thằng con trai, nên ông bà có nhận thêm một bé gái để làm con nuôi.

Rồi năm 1975, cuộc chiến tranh thảm khốc lan nhanh ra khắp lãnh thổ miền nam, số phận Sài Gòn cũng sắp sửa được định đoạt, các cuộc di tản khỏi Sài Gòn của giới chức quân sự VNCH cũng đã bắt đầu được tính đến, trong đó có gia đình tôi vì ba tôi là một sĩ quan cao cấp trong quân chủng Hải Quân. Vì là chỗ quen biết nhau thân thiết, nên bố mẹ tôi cũng mời gia đình của Dũng lên tàu và ra đi khỏi Sài Gòn, lúc đó đang hấp hối và sắp thất thủ. Nhưng chiều ngày 29/4/75, bố của Hùng có đến nhà tôi và nói với ba tôi là gia đình ông không thể đi cùng tàu với gia đình tôi, vì chắc họ còn kẹt một điều gì mà không thể ra đi trong lúc này, thật đáng tiếc.

Như bao các gia đình di tản khác, gia đình tôi được định cư tại Mỹ và cuộc sống gia đình tôi bắt đầu ổn định. Năm 1977, tôi được biết ba của Dũng làm chủ một tàu đánh cá, và ông tổ chức cho cả ba anh em Hùng, Dũng, Hải vượt biên ra nước ngoài, vào thời kỳ đó thì chuyện tổ chức vượt biên ra nước ngoài là một chuyện nóng bỏng, nó âm ỉ và lặng lẽ đối với những người chung quanh, trong chuyến đi này ngoài ba anh em, còn có thêm một người bạn thân của cậu em út Dũng, xin đi theo và được ba Dũng chấp thuận luôn. Chuyến đi trót lọt, cả 4 người đã đến Mã lai an toàn và họ liên lạc được với gia đình tôi. Năm 1978, tất cả anh em Dũng đều được ba tôi bảo lãnh qua Mỹ, và được sắp xếp ở ngay bên cạnh Việt.

Một năm sau, khi biết các con đã an toàn và sống ổn định bên cạnh gia đình tôi, ba Dũng lại mua một chiếc tàu đánh cá khác, để chuẩn bị cho chuyến đi của hai ông bà với người tài công và cô con gái nuôi, biết được tin trên, trước ngày đi bố mẹ của người bạn thân Hải (em út của Dũng), cũng đòi đi theo và bố mẹ Dũng chỉ cho đi với một điều kiện là không có ai đi theo, và cũng như con của họ lần trước, bố mẹ Dũng cũng cho họ đi miễn phí.

Nhưng hỡi ơi, lúc lên tàu họ mới biết gia đình kia đã thu tiền cho cả trăm người đi theo, họ đã ngồi trước tự hồi nào chật cả con thuyền, đứng trước tình thế này, vì sợ không đủ lương thực, nước uống cho chuyến đi, đã tập trung đầy đủ người trên thuyền mà hủy chuyến đi thì càng nguy hiểm thêm, thôi thì cũng là chuyện đã đành và tất cả cũng đều giao cho số mệnh. Và chính cái số mệnh trớ trêu đã đến với bố mẹ Dũng, lúc tàu ra đến hải phận quốc tế, tối mắt vì số vàng thu được của chuyến đi, gia đình nọ hất mẹ Dũng xuống biển, bố Dũng lao theo để cứu và họ đã cùng chết trên biển Đông ác nghiệt.

Lúc này là 2 giờ trưa bên Mỹ, và tôi đang về thăm gia đình, lúc này mẹ tôi mới ngủ trưa vừa thức dậy, bỗng bà nói với tôi:

- Chắc mình sẽ không còn được gặp bố mẹ của Hùng Dũng nữa đâu.

Ngạc nhiên tôi hỏi tại sao thì bà nói:

- Con ơi, mẹ vừa thấy mẹ của Hùng Dũng đến ôm mẹ và nói như vậy. Người và quần áo của bà ấy ướt nhẹp và lạnh con ơi. Mẹ lo quá.

Tôi cũng nói vói mẹ là có một lần tôi cũng mơ thấy ba mẹ Dũng.

Tôi liền chạy sang nhà anh em Hùng Dũng, thì thấy Dũng đang buồn bã ngồi trước cửa nhìn về nơi xa xôi. Tôi có linh tính là Dũng cũng thấy điềm gì đó, nên đã biết trước khi tôi kể chuyện nằm mơ của mẹ tôi, và hai đứa không ai nói với ai một lời nào, chỉ còn trông mong thư từ đến báo để biết tin tức chuyến đi mà thôi.

Khoảng một tháng sau mới nhận được điện tín báo tin của người tài công từ đảo, là bố mẹ của Dũng đã mất trên Biển Đông và không nói lý do. Phải mấy tháng sau, mới nhận được điện tín từ một nước thứ ba gởi đến thì mọi người mới biết được sự thật định mệnh ấy.

Và Dũng bạn tôi không bao giờ vui kể từ cái năm 1979 oan nghiệt đó, cũng như tôi luôn buồn và mặc cảm mỗi khi nhớ về chuyện xưa. Sau này cả 3 anh em Hùng Dũng trở về lại quê hương để làm ăn, và cũng để cho họ tìm lại hơi ấm ngày xưa của gia đình và bố mẹ, những hình ảnh buồn thật buồn. Từ đó tôi không còn gặp lại họ nữa.

Nghiêm Quốc Việt - Cali (tháng 5 năm 2010)