Mục lục | Không đề Lý Đức Thắng |
I came back to Vietnam for the 1st time last year with my wife and kid after 34 years, still when I visited our school, I was acting like a kid again. My daughter who was 10 at the time had to tell me to calm down and act like Daddy ... Well, I was taken back a little bit but soon afterward I acted like a kid again. I did go to the post office and "Nha Tho Duc Ba" and relived my childhood for a day. It was well worth the 24 hours flying 1/2 way around the world just to have a moment like this. The only thing I regret was that our school name has been changed to Tran Dai Nghia.
Sau 34 năm xa cách, tôi trở về Việt Nam lần đầu tiên vào năm ngoái, cùng với vợ và con. Nhưng khi trở về thăm lại trường cũ, tôi bỗng trở nên vui mừng, lăng xăng như trẻ nhỏ. Con gái tôi, khi ấy đã 10 tuổi phải nhắc tôi bình tĩnh lại và cư xử như "daddy" ... Vâng, tôi đã bình tâm lại được một lúc nhưng sau đó lại lăng xăng trở lại. Tôi đã ghé qua Bưu Điện, Nhà thờ Đức Bà và sống lại thời thơ ấu của mình trong trọn một ngày. Thật không uổng công bay 24 giờ, hết nửa vòng trái đất để được hưởng những giờ phúc như vậy. Điều duy nhất tôi tiếc nuối là ngôi trường của chúng ta nay đã đổi tên thành trường Trần Đại Nghĩa.