Mục lục | Ngày ấy đâu rồi ? Vũ Văn Chính |
Ba mươi lăm năm, quãng thời gian đối với chúng mình có đôi khi nó cũng quá dài, và có đôi lúc tôi vẫn cảm thấy nó ngắn, tưởng chừng như mới ngày nào đây. Ngày ấy cuộc chiến tranh đã đến thật gần, ngày càng khốc liệt hơn bao giờ hết, nó ảnh hưởng không ít đến con đường học vấn của chúng ta, tôi còn nhớ lệnh động viên được ban hành cho mọi lứa tuổi phải nhập ngũ, ai sinh năm 1957 thì nhập ngũ vào tháng 4/75, còn sinh năm 1958 thì vào tháng 7/75, đã làm cho chúng tôi xôn xao bàn tán.
Tôi không được may mắn như Lê Việt Quang hay các bạn khác, được ngồi đến lớp cuối trong ngôi trường thân yêu của mình, năm 72-73 theo sự sắp xếp của gia đình tôi phải chuyển trường. Thú thật với các bạn, 8 năm trời từ lớp Ba lên đến lớp 9, từng ấy thời gian dài đằng đẵng biết bao nhiêu kỷ niệm, cùng với bạn bè chung lớp ngày nào, nay tôi đành phải xa tất cả để đến một ngôi trường khác, với bạn bè mới mà lòng tôi sao buồn bã cùng với tâm trạng như đã đánh mất một cái gì quý giá vô cùng.
Ngôi trường mới cùng với bạn mới, không làm sao cho tôi quên được những tháng ngày, những kỷ niệm một thời mà tôi đã có với Taberd, chắc có lẽ anh em nào đã rời trường, sẽ có cái cảm nhận giống như tôi đã cảm nhận: Buồn và rất nhớ Trường xưa bạn cũ. Sau giải phóng, nhớ trường tôi cũng hay vào thăm trường, lúc trường còn là Trường Trung Học Sư Phạm, cũng đi khắp nơi để tìm lại những kỷ niệm ngày nào, những ngõ ngách mà ngày đó tôi hay chơi trốn tìm, nơi tôi chạy chơi và té ngã vì đụng phải Frere Caxlite, những dãy hành lang và lớp học rất quen thuộc ngày nào ... nhiều kỷ niệm lắm các bạn ơi, nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được một điều khác ngay trước mắt, đó là sự xuống cấp trầm trọng của ngôi trường, mặc dù hình dáng bên ngoài cũng không thay đổi nhiều, bước vào cổng điều đầu tiên tôi nhận ra là cây cổ thụ nằm bên trái không còn nữa, chỉ còn lại một cây đứng cô đơn trong khuôn viên, và không còn những bức tượng Thánh Gioan Lasan ở hai bên, ở gian chính giữa là một cái bảng tên Trường xa lạ vô cùng, ngay cả giữa sân trường gần cái cột cờ mà ngày xưa vào mỗi sáng thứ hai đầu tuần, hay vào các ngày lễ lớn chúng mình đứng chào cờ và hát lên bài Lasan Hành Khúc quen thuộc, thì nay có thêm một bức tượng đứng chình ình đằng trước, Taberd tựa như xác còn đây mà hồn đã xa vắng đi đâu mất rồi, và từ đó về sau này tôi cũng không muốn ghé lại thăm trường thêm một lần nào nữa, tôi sợ những hình ảnh hiện tại của ngôi trường, sẽ giết chết những kỷ niệm, những ngày tháng ngồi miệt mài học tập dưới mái trường thân yêu ngày nào.
Do đó tôi luôn rất yêu và trân trọng những hình ảnh về Trường Cũ Bạn Xưa ngày ấy, ngày xưa chúng mình trong sáng và ngây ngô quá, học với nhau thì chỉ biết chơi với nhau thôi, còn bạn mình nó là con ông này hay ông nọ thì đâu cần quan tâm đến, như sau này khi cầm tấm giấy Động Viên Tại Chỗ mà một năm được chia làm hai lần, tôi mới biết Bùi Đình Can học với mình năm lớp 9-6 là con của Tướng Bùi Đình Đạm Giám Đốc Nha Động Viên, hay Nguyễn Vĩnh Bình là con của Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, những hình ảnh và tình bạn trong sáng, vô tư đó mà bây giờ tôi có ý tìm nơi những người bạn khác ở trong đời hay trong công việc, không tài nào tôi kiếm được như vậy.
Bây giờ cứ mỗi lần nhìn lại những tấm hình về Trường Cũ Bạn Xưa, là ký ức ngày xưa lại tràn về cứ ngỡ như mới hôm nào, và tôi lại lẩm bẩm ngày ấy đâu rồi? cho tôi tìm lại.