Taberd.org
 Mục lục
Về lại chốn xưa
Vũ Văn Chính

Ngồi một mình trong chiều vắng
Ta lang thang đưa hồn về chốn xưa

Gom góp lại những hình ảnh trong ký ức, tôi về lại chốn xưa, nơi đã cho tôi những tháng ngày thật đẹp, với những sinh hoạt quen thuộc hàng ngày mỗi ngày đến trường, và đã là học sinh Taberd thì chuyện ăn uống la cà ngoài đường hay trong trường, cũng là điều ai cũng đã từng trãi qua, từ các bậc đàn anh đến các lớp đàn em đều quen thuộc, trong đó có cả tôi nữa, nên tôi ghi nhớ những sinh hoạt ăn uống hàng ngày để các bạn nhớ lại hình ảnh của mình trong đó của một thời thật đẹp.

Trước cửa Bưu Điện Sàigòn ngày ấy có hai quầy bán bánh mì mà tụi tôi hay gọi là bánh mì Bưu điện, quầy nằm bên phải hình như có tên là Hương Lan (Nguyễn Văn Ngãi), bán bánh mì gà hoặc jambon xúc xích là ngon nhất. Ổ bánh mì nhỏ mà tụi tôi gọi là bánh mì cóc, với nước sốt bò và thịt gà xé nhỏ cắn vào một miếng thì tuyệt vời. Bên cạnh quầy còn là chỗ để các anh lớn ngồi uống cà phê và hút thuốc trước khi vào học. Ngoài ra khu Bưu Điện còn bán xôi gà, cơm tấm, gỏi khô bò, bột chiên, đậu đỏ bánh lọt, nước sirô mà thêm kem vào thì vừa lạ và vừa ngon. Cũng như ăn bánh mì ngọt ổ tròn mà cho kem vào rồi cho tí sữa và đậu phộng thì ... chết liền. Riêng món bột chiên mà chiên hơi cháy xong rồi cho thêm trứng và hành lá vào ăn với tương ớt thì ghiền luôn.

Muốn thưởng thức các món trên thì phải đi học sớm, la cà nhâm nhi mới đã, nhưng cũng có lúc gặp bất ngờ, như đang ăn uống mà chuông trường inh ỏi lên tiếng thì phải mau mau ba chân bốn cẳng vọt lẹ vào trường, chậm trễ thì chỉ có nước go home thôi. Riêng này thứ hai có chào cờ thì năm phút sau cổng mới cho vào và đóng lại liền, vụ này thì tôi dã từng bị.

Ngoài Bưu điện ra, ngay bên hông trường chỗ Bộ Nội Vụ có con hẻm nhỏ bán cà phê, cơm tấm. Và có một chỗ bán bánh mì chả lụa và bì ngon hết biết. Ổ bánh mì dài và có chỗ cháy đen mà ăn với chả lụa hay bì rồi chan nước mắm thêm muổng ớt thi cho ... chết luôn. Ngày đó đi học mỗi ngày nếu khá giả thì được 100 đồng, giàu thì có 200 đồng ngoài ra cuối tuần còn được cho Cha Mẹ cho mấy trăm mua sắm nên tụi tôi tha hồ ăn hàng.

Bây giờ đến chuyện trong trường, trường có hai quán bán hàng ăn mà tụi tôi hay gọi là quán Pa-tí-xệ, một danh cho các lớp 6, 7 còn một dành cho các lớp 8 đến 12. Không có gì phân biệt ranh giới mà sao hai quán khác hẳn nhau. Quán các lớp 6, 7 thì to và sáng sủa hơn và đồ ăn thì Tây hơn. Ngay cả ông chủ quán típ người mập mạp vui vẽ hay bẹo má lũ con nít chúng tôi khi mua đồ. Nơi đây có bán bánh mì, bánh croissant (bánh sừng trâu), bánh xu kem, bánh pâté chaud nóng và dòn vừa ăn vừa thổi, bánh ốc kem với nhân kem trắng ăn thật tuyệt vời. Ngoài ra một hàng keo thủy tinh chứa kẹo và bánh rồi chổ bán nước ngọt và kem, sau này có loại kem Eskimaux sữa có bọc lớp chocolat mỏng bên ngoài. Quán này là nới ồn ào nhất của bọn con nít chúng tôi mỗi khi ra chơi. Chuông reo là ào xuống chen lấn nào là mua jeton banh bàn, bánh trái có khi trèo hẳn lên bệ đá mài để mua cho lẹ, mua xong nhiều khi nhìn lại đứt cả nút áo, quần áo xộc xệch, nhưng cầm đước món ăn mình thích trong tay là hạnh phúc rồi.

Còn quán dành cho các lớp lớn thì lịch sự hơn, dù gì thì cũng đã lớn rồi ai như lũ con nít lớp 6, 7 kia. Quán này thì bình dân và nhỏ hơn, được quay bằng lưới mắt cáo chỉ chừa một lổ nhỏ để bán hàng. Ngay như ông chủ quản lý người ốm và hom hem hơn nên các món cũng bình dân hơn nào là bánh da lợn, bánh chuối, bánh khoai mì, bánh đậu xanh, ... Riêng nơi đây có kẹo đậu phộng nougat, đậu phộng da cá, và me cam thảo. Món me ăn xong thì tụi tôi lấy hột làm đạn để bắn nhau trong lớp, súng là cây thước dẹp. Vụ này thì bạn Ngô Hùng học lớp 8-3 chắc rành à nhe. Còn nước uống thì có sữa tươi, sirô dâu đựng trong chai nhỏ, muốn uống thì đưa tiền thế chân, uống xong thì lấy lại vì sợ làm bể chai.

Không hiểu sao về sau này nhà trường có thay đổi gì mà đóng cửa cả hai quán vào năm 72-73 thì phải, bù vào đó thì quán mới có bàn ghế ngồi sạch sẽ hơn, nhưng quán này nhanh chóng trở nên xa lạ với tụi tôi hơn, thật là tiếc nuối phải không các bạn ? Những hình ảnh ấy đã mất rồi nhưng chúng ta có quên được đâu, mặc dù sắp về già mà nhắc lại chuyện ăn uống, tôi chỉ sợ con cháu đọc được thì ... hân hạnh vô cùng. Thôi thì tấ cả chỉ là kỷ niệm, nhắc lại để cùng các bạn nhớ lại một thời dưới mái trường Lasan Taberd. Thật là buồn.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 12 năm 2009)