Taberd.org
 Mục lục
Nổi niềm
Nghiêm Quốc Việt

Tôi học với Lê Phi Hùng năm lớp 8-8, niên khóa 1971-1972. Ba nó ngày xưa làm đại lý Air Việt Nam tại Pleiku, nhà nó giàu lắm, nó có thằng anh tên Lê Phi Hổ lớn hơn tôi 1 tuổi. Hai anh em nó ở nhà tôi vào cuối tuần, một hôm thằng anh nó vào phòng bà chị lớn và lấy váy đầm của chị tôi ra mặc, tình cờ đi ngang qua tôi bắt gặp, tức quá tôi đấm cho nó một phát vào con mắt, và kết quả là con mắt của nó bị bầm một bên đen thui. Tôi còn dọa nó:

- Mày mà vào trường mách thầy hay bố tao thì tao sẽ đánh cho mày chết luôn.

Nó sợ quá vô trường, thầy hỏi thì nó nói nó vấp ngã vì cái gốc cây.

Năm 1975, gia đình nó đi chung một chuyến tàu cuối cùng rời Việt Nam với gia đình tôi sang đảo Guam, lúc lên tàu thấy nó lễ mễ bưng cái va li to tổ bố, tưởng thức ăn tôi bảo nó mở ra ai dè toàn băng nhạc không. Mẹ nó hiền lắm, hôm 29-4 bố nó gởi vợ con cho gia đình lên tàu, còn bố nó ở lại Việt Nam rồi đi học tập, khi ra tù thì tìm cách vượt biên. Đến Mỹ, tôi nghe lúc đầu nó học nghề computer, nó cũng làm chung với Bill Gates lúc đó chưa thành lập ra Microsoft, có thời gian nó qua bên Singapore và làm rất nhiều tiền, nó có một đời vợ đã li dị sau khi nó có 2 đứa con gái, hai đứa nay đã lớn và học thành tài, rồi nó lập gia đình lần nữa có thêm một đứa con trai.

Sau này tôi nghe nó sa vào vòng cờ bạc, tán gia bại sản, vợ sau cùng đứa con trai bỏ nó mà đi, nó lang thang hết bạn bè này đến bạn bè khác nhờ giúp đỡ cho qua ngày, mặc dù chị em của nó rất giàu, nó có bà chị buôn bán furniture ở San Diego, và nó làm phu khuân vác cho cửa hàng của bà chị nó.

Tôi cũng lấy làm tiếc cho cuộc đời nó, quá uổng phí tương lai trên cái xứ sở có nhiều cơ hội tốt này.

---

Đối với Nguyễn Công Thăng mà tôi học chung với nó năm lớp 9-6, tôi cũng có kỷ niệm với nó, mà đến bây giờ nó cũng không biết, dù năm 1985 tôi gặp lại nó ở San Francisco, và nó nhờ vợ chồng tôi chọn dùm áo cưới cho vợ nó, và từ đó tôi không còn gặp lại nó một lần nào nữa.

Hồi đó nhà nó bán đồ dùng cho nhà vệ sinh, nhà cầu, có cả xe rút hầm cầu nữa, nhà nó buôn bán nên giàu lắm. Tôi còn nhớ lúc đó là gần Tết Nguyên Đán, tôi gọi điện thoại đến một công ty rút hầm khác, nói họ đúng ngày Mùng một thì đến số nhà này để rút hầm cầu. Đúng hẹn sáng Mùng một thì họ đến, và hỏi có phải nơi đây kêu rút hầm cầu không?

Thế là cả nhà nó kéo ra, thấy nguyên cái xe rút hầm cầu nằm chình ình ngay trước nhà, sáng Mùng một thế có chết không chứ, mẹ nó đứng chửi ông tài xế xe tắt bếp và nói ai gọi vậy, sợ mang họa sáng đầu năm cũng như dông cả năm, tài xế và phụ xế nhanh chân chuồn lẹ, bỏ lại những tiếng chửi rủa không ngớt sau lưng.

Sau Tết vào lớp, tôi nghe nó kể lại mà không dám cười, sợ nó đánh tôi bầm dập sao. Đó cũng là kỷ niệm mà tôi không quên mỗi khi nhớ về Thăng.

Nghiêm Quốc Việt - Cali (tháng 6 năm 2010)