Mục lục | Lê Như Trầm Nguyễn Văn Em |
Lê Như Trầm học chung với tôi ít nhất là hai năm, lớp 8eme 5 và lớp 7-6. Nhưng chắc năm lớp 7-6, Lê Như Trầm mới nổi bật trong trí tôi, lúc này nó có chiếc xe gắn máy màu đỏ, hình như là xe Honda.
Lê Như Trầm, nước da ngâm ngâm, như Nguyễn Ngô Hùng, đầu húi cua, quần áo lúc nào cũng nhét nửa trong nửa ngoài quần. Chuông vừa reng là đã thấy Lê Như Trầm phóng lên chiếc xe gắn máy. Cũng có khi nó cho tôi đi quá giang xe. Hồi xưa, chừng năm 70-71 tôi đã có chiếc PC, nhưng lại hay quá giang xe bạn. Không biết có phải sợ tốn xăng, hay là từ năm 71 tôi đã biết ý thức về môi trường hổng chừng!
Ngày tháng trôi đi, mãi đến gần mười năm sau, một ngày đẹp trời năm 80 hay 81, qua Nguyễn Tấn Tài, tôi ở tỉnh nhỏ đi thăm Như Trầm ở Montréal. Năm đó nó mới đến đinh cư, ở khu Barclay, Côte Des Neiges, cho nó chinh xác hơn. Khu Barclay, hồi đầu sinh viên Việt Nam mới qua tu tập ở đây vì gần Đại Học Montréal, giá nhà mướn tương đối thấp. Từ đó trở đi, người Việt mới tới hay đáp tại khu nầy. Nó ốm nhom ốm nhách đen thui đen thủi, râu ria lởm chởm, đã có vợ, cặp nách hai con nhỏ. Hai vợ chồng mời tôi ở lại ăn cơm. Cơm được dọn ra dưới đất, cả một nồi cá kho được bưng ra đặt ngay chinh giữa căn phòng khách trống trơn, bữa ăn đầu tiên với người bạn năm xưa, tôi nghèo nó còn nghèo hơn, chỉ có khác là tôi vẫn độc thân.
Rồi năm năm nữa lại trôi qua, tôi đã có gia đình, vì công ăn việc làm phải dọn lên Montréal, hai gia đình gần gũi thân thiết nhau hơn, tôi và nó cũng thường xuyên gặp gỡ. Nó hay nói với tôi: "Tao con dê vợ tao con gà, mày cũng con dê vợ mày cũng con gà, hai con gà này tối ngày cứ lăng xăng bơi với móc không ngừng nghỉ. Tao với mày số giống nhau.” Tôi chỉ chờ nó nói đúng là sẽ mua tặng nó cặp kiếng mù và bộ áo dài bằng the đen. Bây giờ nó nổi tiếng lắm và nghe mọi người đều nói nó giàu và là đề tài cho những tin đồn, gặp lại tôi thấy nó vẫn ốm nhom nhưng da nó có trắng hơn một tí.
Một lần nọ bà xã Như Trầm mới thủ thỉ với bà xã tôi: "Hồi đó em nói với anh Trầm - tội nghiệp anh Em, ảnh xấu quá không biết làm sao mà có vợ cho được!". Tôi không nhớ dai nhưng không hiểu sao câu nói này lại cứ ghim mãi trong lòng, ngày ấy nếu nghe được nhụt chí anh hùng, chắc tôi chẳng dám kiếm vợ. Và bây giờ bà xã tôi, ai đã gặp qua đều biết, bả là bà Dung ...