Taberd.org
 Mục lục
Tôi và Châu Thiên Bửu
Lê Việt Quang

Các bạn chắc còn nhớ hồi ở tiểu học chúng ta thường chơi trò đánh kiếm trong sân trường trong giờ ra chơi. Kiếm thì chỉ là tay thôi nhưng cũng đủ để đâm chém đến toát cả mồ hôi. Năm tôi học lớp Nhất, một ngày trong giờ ra chơi, tôi chơi đánh kiếm với Châu Thiên Bửu và rượt nó chạy. Nó vừa chạy vừa quay mặt lại đưa tay đỡ những cú chém của tôi. Vì không nhìn về trước khi chạy nên nó đã va đầu vô cột basket trong sân. Nó đứng sững lại, mặt tái xanh vì đau và rồi máu bắt đầu chảy ra từ đầu nó. Lúc đó mặt tôi chắc cũng tái xanh theo vì sợ, sợ vì mình đã làm cho bạn bị thương hay bể đầu mà chết, sợ các hình phạt theo sau đó, v.v. mà đứng đờ ra không biết phải làm gì. Một lúc sau, nhờ mấy đứa bạn khác và mấy anh lớp lớn dẩn Bửu lên phòng Y tế để băng bó, còn tôi cũng đi theo nhưng trong lòng vẫn lo sợ. May mà sau đó Bửu chỉ bị rách da đầu thôi chứ không có gì trầm trọng nhưng vết thẹo thì Bửu phải mang suốt đời.

Bây giờ bốn mươi năm đã trôi qua, tôi vừa tìm lại được Bửu qua Nguyễn Kim Giao. Liên lạc qua phone, Bửu vẫn còn nhớ chuyện cũ và cho biết tình hình sức khỏe không được tốt. Tôi vô thăm Bửu trong bệnh viện Tâm Đức, nó có phần khác xưa vì đầu đã bắt đầu sói đi, còn tôi thì muối đã bắt đầu nhiều hơn tiêu. Bửu vẫn vui vẽ lạc quan và hẹn cho lần họp mặt kỳ tới. Chúc bạn mau bình phục và hẹn gặp lại nhé.

Lê Việt Quang - Australia (tháng 1 năm 2010)