Mục lục | Hoàng Vĩnh Chúc, Bác Sĩ Hoa Súng Vũ Văn Chính |
Cuối cùng thì con nhạn là đà ở Việt Nam, Hoàng Vĩnh Chúc cũng bay ra khỏi tổ để vui với anh em, đúng vào ngày anh em tổ chức đi phúng điếu Châu Thiên Bửu, đó là ngày Chúa Nhật, 4 tháng 7, 2010. Sau nhiều lần õng ẹo lui tới làm duyên làm dáng, nếu nhìn cái hình Chúc trong Taberd.org với cái hình ngoài đời thì khác nhau hoàn toàn, một ông trong hình thì nghiêm nghị quá, ra dáng cán bộ cấp cao, dù gì cũng là một ông Bác sĩ danh giá của thời đại này, mà không phải mấy ông Taberd ở VN ông nào cũng đạt được cái địa vị như vậy, nên tôi thấy ngài ngại giống như khi gặp ông Bác Sĩ trưởng phòng Phan Triệu Cung, công tác tại bệnh viện Ung Bướu, dáng ông bệ vệ quá mặc dù ông cũng hòa đồng, và gần gũi với anh em.
Đến khi gặp ông ngoài đời thì thấy ông lè phè quá, làm tôi cũng phải nghi ngờ cha này làm bác sĩ thiệt không ta, sao tui nghi quá, khác một trời một vực luôn, mỗi lần vào bệnh viện mà ngồi cho mấy ông Bác sĩ khám bệnh, nói thật nhiều khi cũng ớn, mấy ổng nghiêm nghị quá, ổng mà phán một cái nhiều khi con bệnh cũng xanh mặt chứ chơi đâu. Thế mà lại đúng, nhìn ông bụi bậm và phong trần quá, bác sĩ gì đâu mà hút thuốc và nhậu nhẹt tưng bừng, tôi thắc mắc hỏi ông lúc này đã có những bệnh viện không khói thuốc, các bác sĩ còn bị cấm nữa là ông, thì ông trả lời tỉnh bơ:
- Chỉ có Bệnh Viện cấm chứ trên Sở Y Tế có cấm đâu, mấy bố trên đó hút còn quá cha nữa.
Trời đất! ông là Bác sĩ mà ông còn chơi cỡ đó, thì làm sao anh em bỏ thuốc bỏ nhậu được, có bệnh thì cũng cắn răng mà chịu, cấm rên la, ra cái điều Bác sĩ còn dám chơi, không lẽ mình lại ngán, chơi luôn.
Hỏi chuyện ông có làm gì lớn trong bệnh viện không ? thì ông trả lời tỉnh queo thích làm lính thôi, đã vậy khi đi nhậu ông còn khôi hài nói với mấy cô phục vụ, lỡ gọi ông bằng chú rằng:
- Mấy em gọi là gì, nếu bằng chú thì cứ sờ từ vú trở lên, bằng ông thì từ mông trở xuống, bằng bác thì lác đác chỗ nào cũng rờ, bằng anh thì ... thôi không sao.
Nghề chuyên môn của ông hình như là khoa Niệu, ở Bệnh viện Bình Dân thì phải, nghĩa là ông chuyên trị về các loại súng... bắn nước, từ cây Anh Rờ Em 15, Em 16, đến cây XM 18 cực nhạy, mới đặt tay lên cò súng thì nó rẹt rẹt liền, từ cái súng hỏng hóc bắn nửa viên một, hoặc hãnh diện không thèm khạc đạn, hay lại hào phóng vung vít ngoài quan ải, không thèm nhắm mục tiêu, có những cây súng trên bảo dưới không nghe, hoặc có những cây sau khi đi hoang về, mang theo những cánh hoa tè le trên đầu súng, mà dân chơi thời thượng gọi là "Bể Ống Khói", hoặc súng bắn ra sữa không đăng ký gọi là sữa lậu ... Nói chung là đủ loại súng trên đời, trừ cây súng đại bác vì nó to quá, ít khi gặp. Biểu tượng của ông là: Nụ Hoa và Cây Súng.
Ông luôn nghêu ngao hát câu này theo bài người Mẹ:
Ông và ông Cung nói chung làm những nghề nó nhạy cảm đối với dân Taberd ở VN, muốn gặp ông Cung thì chỉ có lết đến chết thôi, vì cái chữ Ung Bướu nó rùng rợn và ám ảnh quá, anh em gặp nhau bên ngoài cái bệnh viện ấy là tốt nhất. Còn ông Bác Sĩ hoa súng thì có chuyện mà đi kiếm ông thì tàn ngay cái đời trai, có một cây súng mẹ cho mà không sử dụng hoàn hảo thì chết đi cho rồi.
Nhưng dù sao có những cái chuyện không nói ra thì không ai biết, mà nói ra thì nó mắc cở quá, mà nếu không nói thì ông đâu biết đường nào mà mò, để giúp anh em qua cơn bỉ cực, nên gặp ông Chúc thì nó đỡ hơn ông Cung. Phải chi hai ông ở khoa Nội, Ngoại thì đỡ cho anh em quá, không hồi hộp hay ngại ngùng khi đến với hai ông. Và còn một cái điều an ủi là tuy anh em ngại phải gặp hai ông nơi công sở, nhưng hai ông vẫn nhớ đến các bạn cũ, đã từng chung lớp hay chung trường với hai ông. Vui lắm thay.