Mục lục | Sơn Mập, Ông Bác Sĩ kiêm Hiệp Sĩ Đa Tình Vũ Văn Chính |
Ở cái xứ Huê Kỳ này làm cái nghề bác sĩ, không lè phè phong trần như kiểu mấy ông Bác Sĩ nội được, nước Mỹ mà. Nhìn mấy ông Bác Sĩ bệ vệ đi tới đi lui, nhiều khi còn sai vặt mấy cô y tá Mỹ nữa, mà không chừng cả mấy ông Bác Sĩ mới ra trường nữa, đáng nể quá.
Thế mà cái ông Bác Sĩ tài hoa Sơn Mập bạn tôi nữa, ông tuy xếp sòng cái bệnh Viện Hoag Hospital, nó nằm ngay Trung Tâm khu Orange County và hách xì xằng nhất nhì nước Mỹ, mà ngày xưa nghe nói chỉ có ông là bác sĩ người Việt duy nhất lọt vô đây, ghê chưa ?
Nhìn ông thì thấy ông cũng chăm chút và điệu đàng lắm, đầu tóc lúc nào cũng được chăm sóc kỹ, nhìn cái đầu ông là nhớ tới những kiểu tóc thời thập niên 50, 60 liền, khuôn mặt ông thì trông lém lắm, lúc nào cũng như thấy ông hớn hở một điều gì, đại khái giống như cậu bé khát sữa tìm được cái ti vậy, có lần ông cũng bộc bạch tâm sự :
- Coi vậy chứ tao cũng hay. . . . hình sự lắm.
Nhưng chắc có lẽ ngày xưa ông bị cái lũ bạn quỹ quái nhào vô bóp vú ông lia lịa, nên ông cũng sống khiêm nhường lắm, tuy bận rộn trăm công ngàn việc, nhưng nghe nói ông còn chịu khó đi hát ca đoàn ở nhà thờ nữa, mà lúc còn cái thời gõ chữ không có dấu, anh em cứ đọc và còn có thằng nghĩ bậy ra "ca đoan nha tho" nữa, việc đời việc đạo ông chu toàn lắm, có khi nổi hứng ông còn sáng tác nhạc đạo nữa mới ghê chứ, ông nhiều nghề quá, tay dao tay kéo kèm theo cái ống nghe, lúc nào cũng lủng lẳng đong đưa trước ngực, nay ông còn thêm cái tay cầm bút nữa.
Mà ông hát hay lắm thì phải, tôi cũng chưa lần nào nghe ông ca, nhưng nghe cái giọng ông êm ru và thánh thót stereo thì cũng đủ hiểu, tôi cũng lấy làm lạ ông là dân Taberd kỳ cựu, sống giữa đám bạn toàn giọng Nam, nhưng giọng ông vẫn giữ nguyên được cái chất Bắc Kỳ cục, cho nên ông đi đến đâu là cũng có bóng hồng chân dài thấp thoáng bên cạnh, nghe nói ông galant lắm nên các em khoái đu ông là phải. Nhưng cuộc đời đôi khi cũng cần những cái bóng hồng, để tô điểm thêm cuộc sống đã quá bận rộn và tẻ nhạt này, giống như uống ly cà phê thêm một cái sandwich lót dạ vậy.
Ông chuyên trị các đồ phụ tùng bên trong cơ thể mà, như lời ông tự bạch "Những Bước Chân Âm Thầm", "Màu Mắt Nhung", Trái Tim Không Ngủ Yên", "Trái Tim Mùa Đông" hay Khỉ Khô gì đấy. . , nên có lẽ vì vậy ông nhìn thấy hết tâm can của mấy em chăng, đại khái khi em nào đến gần ông thì tim em nó đập loạn xạ, khỏi cần lấy tay rờ rẫm ông cũng biết, có khi gặp người đẹp tim ông và em cùng nhảy theo điệu Cha Cha Cha không chừng, hay phổi em nó thở hổn hển khi ông áp sát tai vào ngực em để nghe, tay chân em cứng đờ ra thấy thương ghê, nên ông phân biệt đồ nào ăn được, đồ nào cúng không nên ăn, một cách rành mạch không hề lẫn lộn một chút nào.
Ông này đúng ra phải cho ông đi đóng phim Hiệp Sĩ và Giai Nhân mới đúng, hay là phim Ali Sơn Mập và 40 giai nhân, bảo đảm ông sẽ khoái. Được một cái ông luôn là người hào hiệp đối với bạn bè, và những người đẹp chân dài luôn bên cạnh ông, đến nỗi bạn bè ông vì lo cho ông ngây thơ cụ, sợ ông khôn liền ba năm nhưng dại có một giờ, dễ bị dụ khị nên cứ chen ngang chuyện đời tư của ông, làm ông đôi khi cũng tự ái nổi đầy mình, có khi cáu lên ông gọi cái đám bạn là nhiều chuyện chuyên gia đoán mò, rồi thôi lại cười hì hì vì ông chả biết giận ai cả. Tội nghiệp cho ông, ngày xưa lúc đi học cũng đã bị tụi nó xúm vô dày vò cái thân phì lũ rồi, bây giờ đến cái chuyện tình cảm riêng tư, mà tụi nó cũng không tha cho ông Hãy đợi đấy.
Mà ông cũng khôn lắm, ông suốt ngày cứ ca lên ư ử cái bài "Bachelor Boy", nhất là khi có mấy em ở bên cạnh: "Này con yêu hởi, hãy sống độc thân vui tính cho khỏe khoắn, đừng có ham vợ con nhé, hãy sống độc thân cho tới hơi thở cuối, nhé con ham vợ chi vậy . . . " nghe vậy nên mấy em thấy nản, đành buông ông ra thôi.
Nhưng dù gì đi nữa thì ông rất nhiệt tình đối với các bạn ông, không giận ai cả và ông cứ ca bài: "Gió mặc gió, mưa mặc mưa, đoàn lạc đà vẫn cứ đi". Đó, tính tình ông dễ thương và phóng khoáng, y như cái thân biểu tượng cho sự phì nhiêu của ông.
Không hiểu sao ông rất ít về căn phòng nhỏ ấm cúng của ông, mà ông cứ quanh quẩn "Trong Nhà Người Thương" của ông, ông hay gọi như thế. Cũng có khi ông tâm sự, ông thấy thương và thích thú khi khám cho bệnh nhân, ông gọi đó là cái đam mê nghề nghiệp của ông, nhưng tôi lại cứ thắc mắc không hiểu ông nói về bệnh nhân nam hay nữ nữa, đúng là cái thằng tôi nhiều chuyện.
Thỉnh thoảng mọi người lại nghe ông ca: "Hãy cứ vui chơi cuộc đời", làm như ông coi cái cuộc đời này nhẹ như cái lông hồng. Mà cũng phải cho ông như cánh bướm rong chơi chứ, cho ông hát cái bài:
Rồi ông bay chập chờn trong vườn hoa đầy mầu sắc, đôi khi bướm sơn Mập cũng khoái đậu trên trái Mù U nữa, cuộc đời ông đôi khi thật nhàn hạ, đôi khi cũng thật tất bật.
Phải chi ông ở gần anh em Taberd Việt Nam thì đỡ biết mấy, có nhiều chuyện nhờ ông khám lắm, tiếc rằng ông ở xa quá, nên có nhờ ông chẩn đoán, khám bệnh từ xa nhiều khi không chính xác, vui thì ông đoán đúng ngay chóc vì ông thuộc loại giỏi mà, buồn thì ông phán một câu không ăn nhậu gì đến bệnh tật: "Mày yêu nhiều quá nên mới đau tim, tu bớt đi cu".
Ở cái khu Orange County này, ông không cần phô trương hay bình bầu quái gì cả, đối với anh em Taberd nơi đây, hay các anh em từ nơi xa đến ông luôn trân trọng cái tình bạn, không kể bên Anh Văn hay Pháp Văn gì cả, ông sống theo phương châm tinh thần Taberd, luôn dành cái tình cảm thắm thiết với anh em. Do đó ông giống như một cái đầu tàu đối với anh em khu OC này, điều đó không cần phải bình luận thêm gì nữa.
Các ông Bác Sĩ bạn tôi ơi, các ông thật gần gũi với bạn bè, các ông hành nghề vì tấm lòng và chính đáng, không màng danh lợi, tôi rất khâm phục các ông bạn Taberd của tôi, tôi xin cám ơn các bạn.