Mục lục | Cảm nghĩ vui buồn Đặng Sĩ Bình |
Những trận mưa dữ dội cuối tháng 8, báo hiệu mùa hè sắp tàn, các cháu chuẩn bị trở lại trường, chính tôi cũng cảm nhận được cái rộn rã của ngày tựu trường... hơn 30 năm về trước:
"... c’est un petit enfant qui, les mains dans les poches et sa gibecière au dos, s’en va à l’école en sautillant comme un moineau..." - Le livre de mon ami - Anatole France.
Tôi còn nhớ, vào thời điểm của tháng 8 năm 2009, đang nhức đầu với các công việc trong sở làm, thì một người bạn cho biết cái webpage... hình như taberd7123 thì phải, có thể liên lạc với các bạn cũ Taberd. Sau một hồi click, search, thì tìm ra một trang liên lạc ... đầy màu sắc của Promo79. Phải nói là nhiều màu sắc, vì có thể đó là cách diễn tả sự vui mừng khi mình đã có thể liên lạc với các bạn Taberd xưa, đã hơn 30 năm ... Nhưng thật sự là một trang nhiều màu sắc mà tôi không hiểu các màu đó có nghĩa là gì ! Tôi để lại tên và địa chỉ của mình trên taberd7123, và giữ lại trang mạng này, rồi lẩm bẩm một mình "Mình sẽ xử nó sau !", vì lúc đó, tôi bận quá... Bẵng một thời gian, sau một cuối tuần đi dạo trong rừng maple đủ màu sắc (lại cũng đầy màu sắc !), tôi đã trở lại taberd7123 tìm kiếm ... thì có một bài giới thiệu taberd.org...
Vào thử taberd.org, tìm lại được những trang kỷ yếu năm xưa, những ký ức của thuở học trò được ôn lại: đây là sân danh dự... bị Frère Jean quất cho mấy roi vì... ăn vụng xả rác, đằng kia là góc sân mà Frère Sébastien tập hát bài Lasan Hành Khúc... kia rồi cột cờ hiên ngang dưới nắng gắt mà đã có lần bị phạt vì quên đeo phù hiệu ...
Qua taberd.org, tôi như sống lại thuở nào ngây thơ đến trường, để mất nhiều đêm không ngủ mà thủ thỉ với người vợ bé này (lời bà xã tôi), khi liên lạc lại được với một số bạn học xưa và các Thầy Cô cũ. Cũng qua taberd.org, khi trở lại với thực tại với một cảm nhận là cựu học sinh của trường, tôi đã nhận ra những giá trị đích thực của lòng biết ơn, đối với các Frère, các Thầy Cô, những vị luôn cố gắng truyền đạt mọi sự hiểu biết của mình, những vị đã chắp thêm đôi cánh tri thức giúp tôi bước vào đời...
Cũng qua taberd.org, tôi cũng nhận ra được một màu sắc khác, đó là màu thời gian, đã lấy mất đi những Thầy Cô khả kính và một vài người bạn quen biết thuở nào... Ba mươi năm xa quê hương, với bao đổi thay của một đoạn đường đời. Tuy nhiên, trong tôi vẫn còn đậm nét hình ảnh ngôi trường xưa, bạn bè, Thầy Cô cũ; những buổi chiều thứ bảy trên công viên Nhà Thờ Đức Bà, như mới hôm nào của một thuở hồn nhiên, vô tư. Những tiếng nói cười, cãi lộn của giờ ra chơi sao nó thoải mái quá, cái gì cũng làm tôi nói cười, cãi lộn được, không như bây giờ tìm một tiếng cười thoải mái tự nhiên không suy nghĩ thật là khó khăn...
Cám ơn taberd.org, ghi dấu trong tôi một đoạn đường thời gian, một mái trường nơi đã cho tôi rất nhiều trong "hành trang lên đường".