Taberd.org
 Mục lục
Tản mạn về sinh nhật Taberd.org lên 3 tuổi
Vũ Văn Chính

Thấm thoát mà Taberd.org cũng được 3 tuổi đời, thời gian vút qua rất nhanh không gì níu kéo lại được. Ba năm ấy biết bao nhiêu là sự tình không thể kể hết được. Nhớ cái thuở ban đầu gặp lại nhau lưu luyến ấy, tôi vẫn không thể nào quên được, làm sao mà quên được. Ngày ấy cái từ Lasan Taberd chỉ còn là một quá khứ chìm xa tít mù khơi, cũng giống như bị phủ mờ trong lớp bụi thời gian vậy. Đã ba mươi mấy năm trời trôi nổi rồi còn gì, cảnh xưa vẫn còn đây nhưng người xưa thì đi tứ tán khắp bốn phương trời rồi còn mong gặp lại gì nữa đâu, nhưng có ai ngờ ...

Khi mà thế giới computer trở thành công cụ không thể thiếu trên khắp thế giới, và cũng quen thuộc với mọi người ở VN. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi tò mò gõ thử cái từ Lasan Taberd ngày nào xem nó có gì lạ không ? sẵn cũng muốn tìm tòi được tin tức của một ai đó không?. Lúc đầu tôi chỉ gặp 2 website là Taberd 74 và Taberd 75, vào xem thử thì mới biết đây là website của các bậc đàn anh, đọc những cái tên lạ hoắc chẳng gợi nhớ gì cho tôi tên những thằng bạn năm xưa một chút nào. Hơi thất vọng tôi lại thầm ao ước phải chi có một cái website riêng của promo chúng mình thì hay biết mấy. Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi chứ tôi chẳng có một chút hi vọng gì dù chỉ là mong manh.

Bẵng đi một thời gian sau, tôi còn nhớ là vào gần Lễ Giáng Sinh năm 2009 tôi lại gõ cái từ quen thuộc Lasan Taberd để xem có gì lạ, thì lần này lại có thêm một website Taberd.org 76. Vào trang website xem thử thì thấy lá thư ngỏ đề tên Lý Siêu Phàm, một cái tên quen thuộc ngày nào, tôi lại ngờ ngợ vui mừng lòng thầm nghĩ không lẽ niềm ao ước lúc trước của tôi đã thành sự thật. Tới chừng đọc các bài cảm xúc có những cái tên như Lý Đức Thắng, Lê Hữu Mạnh, Nguyễn Ngô HùngLê Việt Quang ... toàn là những người bạn học chung với tôi trong các lớp ở Taberd khi xưa. Nhìn lại những hình ảnh kỉ yếu mà tôi không còn giữ lại được một cuốn nào, lúc ấy cảm xúc tôi mới dâng trào và tin rằng đây đích thực sẽ là chốn để anh em chúng tôi hàn huyên tâm sự, và tìm lại được nhau sau những ngày dài xa cách.

So sánh với các trang website Taberd khác thì trang website Taberd.org 76 có phần nổi trội hơn. Nói đến đây tôi lại phải khâm phục cái tâm của ông cụ chủ xị Lê Việt Quang một lần nữa, ông cụ tỉ mỉ và cẩn thận đến mức làm cho trang website nó đầy đủ và hoàn hảo hơn nữa. Nhất là từ lúc ông cụ cho ra đời một cái sân trường, để cho các cụ có chỗ mà vui đùa, chọc ghẹo lẫn nhau. Có chỗ để được vui chơi thoải mái các cụ ông vui lắm, buổi ban đầu gặp gỡ nên ngày nào cũng vào sân trường vui chơi. Hễ có một cụ vào sân chơi là các cụ có tên trên danh sách đều biết, thế mới hay. Ngày nào cũng nhận được tin tức của các cụ, nhiều lắm có bữa cả gần chục lá thư. Ông cụ nào thuộc loại "lắm mồm và nhiều chuyện" nhất, thậm chí còn được gắn cho ngôi sao vàng đứng đầu bảng nữa. Vì thế, các cụ nhanh nhảu lũ lượt kéo nhau vào sân chơi, mà đỉnh cao xôm tụ và đông đảo nhất là năm 2010.

Các cụ hỏi thăm nhau ríu rít mỗi khi gặp một cụ lính mới tò te mới vào sân trường lần đầu. Chán chê xong là các cụ chọc ghẹo lẫn nhau rồi trổ tài nói lái, nói tục rồi cười lên ha hả, tinh thần đồng đội của các cụ dâng cao, đến nỗi có một ông cụ mập mạp tài hoa mang trong người nhiều chữ sĩ (bác sĩ, ca sĩ, nhạc sĩ ...) bèn xuất thần chơi ngay một bản nhạc: BẠN TAO thật hay và cảm động, khiến cho các cụ phấn khích vỗ tay rần rần khen ngợi, ngày nào cũng thế chả trách sao các cụ bà lấy làm ngạc nhiên và thắc mắc, không hiểu sao lúc này các ông cụ siêng ngồi trước máy tính mà lại bỏ bê việc nhà, quên cả việc bế con nhỏ và trông cháu, đã vậy có đôi lúc lại thấy các ông cụ ngồi cười một mình mới ghê chứ. Có những ngày sân trường vắng tanh như chùa bà đanh, các cụ ông ngồi thở dài ra cái điều buồn quá, ngày nào cũng gặp nhau giỡn vui quá mà. Đem thắc mắc hỏi các cụ ông thì có những ông cụ hồ hởi cho các cụ bà vào sân chơi ngồi ngắm các cụ chơi đùa luôn cho khỏi thắc mắc. Chính vì thế mà đôi khi gặp phiền phức nhè nhẹ như là bị: tẩu hỏa nhập ma “. Các ông cụ trên đầu có hai thứ tóc hoặc không có sợi tóc nào, nhìn vẻ bên ngoài có vẻ trang nghiêm và lạnh lùng lắm, nhưng hễ vào sân chơi thì in hệt như cái sân trường ngày xưa vậy.

Các cụ hò hét tá lả, cãi nhau hay tranh luận thật sôi nổi, rồi có khi thông báo tin tức cho nhau về một ông cụ nào đó, hò hẹn nhau đi tụ tập uống cà phê hay đi nhậu vào cuối tuần. Vào sân nhiều nhất và hò hét vang trời chính là các ông cụ mới toanh lần đầu mới xuất hiện. Hễ một ông mới xuất hiện là các ông cụ bu quanh chào hỏi, làm tôi chợt nghĩ tới những giờ ra chơi ngày xưa, hễ thấy quán Pa-tí-xệ có món ăn nào mới là tụi tôi bu vô, khi nào hết thì lúc ấy mới giãn ra. Có đôi lúc các cụ quên rằng bây giờ mình đã khác xưa nhiều lắm, nên cứ vô tư nô đùa nhảy nhót, có cụ hứng chí quá đâm ra phát ngôn bừa bãi và dung tục, mà quên rằng trên sân trường đôi khi còn xuất hiện các cụ bà đi dạo sân. Tới chừng các cụ ông tá hỏa vì ngăn không kịp bèn lẹ tay kiểm duyệt ngay tức thì, làm cho các cụ đang chơi bị cụt hứng, có cụ bị kiểm duyệt ngang xương tức quá bèn tuyên bố nghỉ chơi cái sân trường ra, ông đếch có thèm vào sân chơi nữa ông giận rồi. Thế đấy, in hệt như ngày xưa vậy.

Và cũng kể từ lúc ấy các ông mới bớt vui đùa, chỉ vào sân ngồi xem báo hay đọc sách, xem video và hình đám cưới hay họp mặt của các ông cụ mà thôi, làm cho cái sân chơi phần nào vắng vẻ.

Từ ngày có cái sân để chơi nên quân số các cụ cứ phình ra trong cái bảng danh sách, mà tới tận bây giờ đã lên tới 149 bô lão hảo hán và đẹp giai thuộc khắp các phương trời (ngoài ra chưa kể có một số cụ còn lang thang ngoài đời, chưa chịu vào sân chơi cho mà chỉ thích ngồi ngoài hóng chuyện). Chính nhờ cái thời computer phát triển mạnh và tiện lợi, nên các cụ mới dễ dàng tụ tập và tin tức cho nhau một cách mau lẹ. Đã 3 năm qua rồi, hình như cái háo hức ban đầu đã có phần phai nhạt đi, hay các cụ còn đang trong tuổi phải đi cày, trong thời buổi kiếm miếng cơm manh áo khó khăn hàng ngày hay sao ấy, mà cái sân trường nay có phần nào thưa thớt dần. Quân số thì đông nhưng vào sân thì chỉ lèo tèo vài cụ ông rảnh rỗi. Mong sao vài năm nữa khi các cụ về hưu, lúc đó rảnh rỗi tha hồ mà vui chơi, chỉ sợ rằng lúc đó vì tuổi già sức yếu, mắt mờ tay chân run rẫy hết còn chạy nhảy được nữa rồi. Bởi vậy xin các cụ ông cứ luôn nhớ cho rằng: CUỘC ĐỜI ĐÓ, CÓ BAO NHIÊU MÀ HỮNG HỜ.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 8 năm 2012)
Mừng sinh nhật lên 3 của Taberd.org.