Nguyễn Đức Quang Sài Gòn - 1968
Vỗ cánh chim bay trên cao
Trời mây về giăng khắp lối
Thoáng bóng em phương trời nào
Buổi chiều lấm tấm mưa Thu
Chỉ là phút chốc bơ vơ
Chỉ là cơn gío vụt qua.
Vỗ cánh chim bay lao xao
Nửa đèo ngổn ngang lá úa
Nếu có bên nhau ngày nào
Chỉ là tập tiếng thương đau
Chỉ là ngọn giáo buông mau
Khi tình sầu khuôn mặt chìm sâu.
Này em phiêu du trong cuộc tình
Phấn son phai mưa Đông một mình
Rừng cỏ may rơi rụng mông mênh
Bỏ mình anh trên hòn đảo vắng.
Này em rong chơi trong chiều hồng
Mắt long lanh bão lên ngập lòng
Sợi buồn ai dệt giữa hư không ?
Đế chợt thấy mình vướng bâng khuâng.
Vỗ cánh chim bay thênh thang
Tình cười cho hoa đón nắng
Nếu có cho nhau ngọt ngào
Chỉ cần một cánh hoa ngâu
chỉ mòn như bóng âm hao
Chỉ mềm như cõi trời cao !
Vỗ cánh chim bay về nguồn
Còn gì trên mây lãng đãng
Nếu có cho nhau một đời
Chỉ là ủ giấc mơ thôi
Chỉ là buồn rất xa xôi
đem ân tình ru mãi trên môi.
Vỗ cánh chim bay vào lòng
Đêm đêm trở giấc mênh mông
Đan tay che mặt khóc thầm
Đêm nay sao trời lạnh căm.