Vắng Em
Nguyễn Đức Quang Tôi - chóng quên và lơ đãngMấy khi - nhớ nhung và vướng buồnHy vọng đi- vắng em đời mau lớnKhông vướng bận gì thật dễ thươngTôi- trái tinh cầu trinh trắngVắng em- say mê cùng ánh đènTôi tập quen - với bao nguồn vui mớibiết xem nốt ruồi - tìm vết môiThế thôi - chập chờn những điên mêĐường mây- rộn ràng bướm lượn quaƯớt đẫm mùi hương- dạ lý, phong lan, huệ, nhàibên cạnh nhà, hàng xóm xa, theo dò từng hình bóng quathật tình không biết thứ tha.Thế thôi việc gì nhớ chuyện xưaLời em dặn dò làn gió bay xaTôi vẫn tìm vui, vẫn cứ bơi trong hẹn hòCó mất gì đâu mà không dám cho đi nụ cườiDăm phút cuồng điên nguôi ngoai bao tấc lòng nhỏ nhoiTôi, đã theo lời em nhắnĐã yêu, hãy yêu nhiều, yêu đẹpHy vọng đi, nếu bây giờ tôi mấtchắc linh hồn này, về cõi tiênEm, nhớ cho đời tôi đấyLỡ vui, lỡ vay tình ngắn dàiHy vọng đi, khi em gặp lại tôiTôi lại xin, yêu em, yêu một thôi!