| | |
Tình Tôi, Con Dốc Nhỏ
Nguyễn Đức Quang Nơi tôi ở rất gần một con đườngCon dốc nhỏ đắm mình giữa mù sươngThành phố âm u nhìn con dốc đứngnhà cũ vây quanh tường vôi nứt rạnkhung cửa lầu cao có em ánh đèn sángCon dốc nhỏ thích tôi người đứngchờtrông ngây dại giữa chiều nắng chiều mưachờ bước chân quen, gập ghềnh đất đỏchờ những hoang liêu một mùi phấn nhẹtôi đưa nàng bước lên tuổi xuân thìPhố xóm nghèo sơm lan chuyện chúng mìnhnhững mái nhàliếc trộm bước tình duyênchuyện lúc hai tôi ngôụi chân dốc vắngmặt đất ngây ngây mùi thơm bắp nướngvai sát bờ vai gờn gợn những trầm hươngChân dốc nhỏ dẫn đi quanh bóng hồmôi em mềm hút cạn cánh bụi mưahàng liễu giang tay bầy chim trốn giótừng bước em rung người trong tiếng thởEm cắn bờ vai: lắm khi lòng bất ngờ ..Từng đêm từng đêm, con dốc vàng ánh đènđiệu sáo thần tiên gọi vang tận cõi trêncuộc tình ngơ ngác không hứa hẹn thêmnào trời hạnh phúc đâu biết gì hơnvui với cuộc vui bước khuya tình len lénĐể có nhiều hôm, phố núi gọi mưa vềđường dốc trợt trơn, lòng vang lừng khúc caem bước cạnh thôi có chi mà ấm lạmưa mãi tình ơi con tim tôi nhóm lửa thật rồiNhưng một chiều bỗng em đổi hướng đờivắng một người dốc mòn cũng lẻ loiNhịp trống cao nguyên từng cơn buốt nhóichờ mãi nơi đây lòng tôi thấm mỏiem nơi nào, đã thênh thang lộ mớiTrong thinh lặng có tôi chờ rất dàibông hoa cỏ cắn chặt giữa đầu môingàn cánh hoa bay ngập con ngõ vắnghàng xóm chung quanh nhìn tôi cố gượngcon dốc nhìn tôi bước đi bằng vết thươngNay tôi ở rất xa một con đường