| | |
Nào Ai
Nguyễn Đức Quang Nào ai đứng trước tôi- Nào ai bên cạnh tôiNào ai chỉ tôi biết tên con đường về ngày maiĐường cao theo bóng bay- Đường gần xương máu đầyNhững đường này quen biết tôi từng đắng cayNào ai đang gấm hoa- Nào ai đang ước mơNào ai hồn thao thức thấy quê nhà ngày mỗi xaNgàn phương vẫn cứ đi đường ơi không bến bờngựa hồ ngày mỏi vó cũng quay về chốn quê nhàNgười muôn nơi trên thế giới, ai có cùng ước mơ nàyNói cùng tôi cất tiếng cùng tôi, tha thiết đắm saytừng bờ nương từng con phố hãy yên lòng hãy mong chờtình người nở hoa tìm ra lối ngõ, không hẹn hò cũng bước vềRồi cùng tôi ngày mai đi hái, những chân thành, những tin mừngtừng đoànxe lượn qua cuối bãi, những con đường vui mé sôngChuyện ngày qua ngày xa xưa ấy, đã phai nhạt trước tấm lònglúc ấy chân đi, đi từ muôn phía, và đi rất nhẹThời gian cuộn chỉ xanh, nào ai sẽ kéo nhanhđường lui về giây phút không vướng lòng với tử sinhTrả tôi lúc đắm say một thư sinh tóc dàilàm thơ và yêu nước không ai sợ hãi, nghi ngạiNào ai chỉ giùm tôi, tình nào mãi thắm tươichiều mưa cùng bằng hữu cứ reo cười chờ nắng soiđường xa bước ngắn dài, đường bâng khuâng cuối trờinào ai chỉ giùm tôi một đường tới.