Nguyễn Đức Quang Ðà Lạt - 1966 4:10'
Bấm vào nút
bên trên để nghe bài hát
1.
Không phải là lúc ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi,
Phải dùng bàn tay mà làm cho tươi mới.
Hàng chục năm qua ta ngồi ngó nhau,
Nghi ngờ nhau, khích bác nhau cho cay cho sâu, cho thật đau.
Không phải là lúc ta ngồi mà cãi suông
Không tin nơi nhau thế ta định nhờ ai dẫn đầu
Thế giới ngày nay không còn ma quái
Thần tượng tàn rồi, còn anh với tôi
Chúng ta đi tới bằng cái tầm thường thôi.
Điệp khúc:
Làm việc đi không lo khen chê
Làm việc đi hãy say và mê
Cứ bắt tay từ từ chúng ta giải quyết
Mình chậm chân theo sau người ta
Còn ngồi đây nghĩ lo viễn vông
Thắc mắc ngại ngùng đến lúc nào mới làm xong ...
2.
Không phải là lúc cứ ngồi chờ có được tốt đẹp,
Mà phải khởi từ nhọc nhằn hay nát bét.
Nhìn về xa xăm tin rằng tự chúng ta gây dựng nên,
Chính cúng ta đi trong đêm đen ra bình minh.
Không phải là lúc ta ngồi chờ người cứu luôn.
Không ai cho ta cái sức mạnh mà ta chẳng còn.
Thế giới này sống không toàn lý thuyết,
Bằng lời phẩm bình miệng tranh đấu suông
Bước đi khi chính mình đã đầy tự tin.
(vào điệp khúc)
3.
Công bằng nhân ái không phải là những điều nói hoài,
Mà tự trời cao vội vàng nó bay ngay tới.
Để tìm cho ra con đường thương mến nhau,
Ngang bằng nhay hãy bước ngay vô trong gian nan, trong khổ đau
Dân chủ tự quyết không phải là phép tiên.
Đem ra rêu rao bốn năm ngày là ta có liền.
Lo công lợi chung không phải là cao hứng,
Một ngày, vài ngày làm nên vẻ vang.
Có chăng khi chúng ta hết sợ thời gian.
(vào điệp khúc)