Taberd.org
 Mục lục
Chuyện cái ti thuở nhỏ của tôi
Nghiêm Quốc Việt

(Truyện không dành cho những cái đầu xấu và có đôi bàn tay hiếu động, mạnh mẽ)

Mẹ tôi kể rằng, khi tôi được sanh ra đời trong một bệnh viện gần nhà thờ Cơ Đốc Phục Lâm, ở ngay ngã tư Phú Nhuận, mà mãi mấy chục năm sau tôi cũng được biết qua những buổi nói chuyện, cũng có một thằng bạn thân cũng chào đời ở đây, ngày ấy hai ông nhóc ra đời trong cùng một năm, cùng luôn một tháng, một đứa đầu tháng, một đứa cuối tháng, thật hy hữu.

Khi ra đời, lúc đã được 3 tháng thì tôi là một chú nhóc rất hiếu động, nhất là đôi tay lanh lẹ và mạnh mẽ của tôi. Thế rồi lên 5 tháng thì mẹ tôi lại có bầu lần nữa, tội cho tôi đang được vòng tay ấm áp của mẹ nâng niu, thì nay đành phải sắp sửa nhường cho thằng em đang chờ ngày chui ra đời. Người xưa thường nói "Mất vú mẹ thì bú vú dì", nhưng các Dì của tôi thì vừa mới lớn, có Dì thì còn nhỏ thì làm sao chăm sóc cho tôi được, nên Mẹ đã chuẩn bị kiếm cho tôi một chị vú, chị này còn trẻ mới 16 tuổi, mẹ bảo kiếm người trẻ làm việc nó lanh lẹ hơn, thế là tôi có một bà vú trẻ từ lúc ấy.

Vì phải rời mẹ quá sớm nên tôi không chịu, và thường xuyên khóc nhè, chỉ tội cho chị vú trẻ không biết làm sao dỗ cho tôi nín, vì để em khóc nhiều thì chị sẽ bị mẹ la rầy, không hiểu có ai mách nước cho chị hay không?, chị bèn tinh nghịch cầm tay tôi rồi để lên ngực chị, vậy mà lại hay, tự nhiên tôi nín khóc ngay lập tức, chị lẩm bẩm: "Vậy là thằng bé nhớ vú mẹ", thế là từ đó trở đi cứ mỗi lần tôi nhớ đến cái ti rồi khóc, là chị áp dụng ngay bài học trên, mà không hiểu sao tôi lại hay khóc, nhưng thường thì chị chẳng để cho tôi phải khóc, hình như chi cũng đoán đúng ý đồ của nhóc tôi, nên chị cũng lém lỉnh lắm luôn cầm tay tôi và để đúng nơi đúng chỗ, cứ hết bên này chị lại đổi sang bên kia, chị bảo thầm: " Để cho nó cân xứng, kẻo lại bên to bên nhỏ" và chị lại đỏ mặt.

Mà phải công nhận cái ti của chị nó mềm và ấm áp lạ lùng, đến nỗi thằng nhóc tì như tôi mà cũng cảm nhận được. Có lần thấy tôi lúc này cũng 4 tuổi rồi, mẹ mua cho cái ti giả để tôi ngậm cho quen, nhưng tôi đâu có chịu cái ti lạ hoắc nhạt nhẽo và cứng thô ráp kia, mà hình như chị cũng vậy, chị hay giấu cái ti giả đó đi và cứ cho tôi sử dụng cái ti của chị, đôi lúc chị lại lẩm bẩm một mình: "công nhận lâu ngày sờ mãi mình cũng đâm ghiền, nếu mà thiếu vắng một ngày chắc buồn và nhớ". Thế rồi tuổi thơ của tôi được sống trong tình thương yêu và sự chiều chuộng của chị vú.

Theo tháng ngày qua rồi tôi cũng đã lớn và đã đi học, tôi học lớp onziemme tại trường Taberd. Và chuyện gì cũng sẽ qua, vào cái ngày nghỉ hè của lớp onziemme, thì cũng là ngày chị xin phép mẹ tôi để về quê. Bẳng đi một thời gian, tôi chợt nhớ đến chị rồi tôi chạy lại Mẹ và hỏi, Mẹ tôi nói:

- Con ơi chị Thu đã đi lấy chồng dưới quê rồi, chị không lên nữa, con lớn rồi con đâu cần chị vú nữa phải không?.

Trời ơi trời, tôi biết trả lời sao với mẹ tôi đây, tôi lại mất cái ti một lần nữa. Mọi chuyện cũng rơi vào quên lãng, chỉ tội đôi tay của tôi có đôi lúc tự nhiên nó co bóp rất nhịp nhàng, mạnh mẽ mà tôi không hiểu vì sao. Đến nỗi có một lần thấy thằng bạn mập mạp, ngực nó núng na núng nính mỗi khi nó chạy, ngay lập tức cái bàn tay tôi thò vào, và bóp nhẹ cái ti của nó cho đỡ nhớ chị vú.

Sau này tôi lập gia đình, sản xuất 4 cô công chúa thật xinh xắn, tôi không có một đứa con trai nào, có thằng nó hỏi tôi không con trai tôi có buồn không?Tôi thì lại nghĩ: "may quá, chứ nếu mình có một thằng cu, nó giống bố lúc nhỏ và đòi phải kiếm cho nó một chị vú, thì tôi lại có thằng nhóc Nghiêm quốc Việt con thứ hai, với đôi tay mạnh mẽ và hiếu động trong đời rồi. May quá.

Nghiêm Quốc Việt - Cali (tháng 6 năm 2010)