Taberd.org
 Mục lục
Nhất Quỷ, Nhì Ma, Thứ ba Học Trò (3)
Vũ Văn Chính

Hồi học lớp 6 hay lóp 7 gì đó, mỗi lần ra chơi tụi tôi hay thường chổng mông chơi bắn bi, không thì túm tụm hai, ba thằng ngồi bà tám với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chán chê thì rủ nhau chia làm hai phe chơi trò rượt đuổi, hoặc chia phe đánh nhau. Ngày ấy sân trường thường chật cứng người, vì ra chơi mọi người phải xuống hết sân chơi, riêng cái đám nhóc hiếu động như tụi tôi nào có chịu ở yên một chỗ đâu, làm như không chạy thì tay chân nó ngứa ngáy hay sao ấy, hết chạy lên cầu thang rồi lại chạy xuống, rồi có lúc chơi trò trốn tìm sục sạo trèo lên cả nhà nguyện nằm ở dãy lầu giữa, khi thì mải mê trốn chạy ra trước khuôn viên nhà trường, đến khi bị nắm áo đuổi vào mới thôi. Hết giờ ra chơi vào lớp thì quần áo lúc nào cũng sộc sệch, mồ hôi mồ kê ướt đẫm áo, đôi khi áo còn bị đứt nút nữa.

Dạo đó giờ ra chơi mấy anh lớp lớn hay đứng túm tụm lại vừa ăn, uống, vừa nói chuyện, ý là ta đây cũng lớn rồi đâu có chạy chơi lung tung như cái đám con nít tụi tôi, và cũng vì thế mà những lúc đám nhóc đang say mê chia phe đánh nhau, thấy quân địch rượt sau lưng quá rát thế là cứ cắm đầu cắm cổ chạy, có khi bí quá nhào đại vô mấy anh đang đứng chơi vừa núp vừa đánh trả lại quân địch, có lúc hăng máu vì bị đòn đau tụi tôi đánh loạn xạ chơi lầm cả mấy ổng luôn, cho nên cái chuyện mấy ổng tay cầm nửa ổ bánh mì, hay bịch nước đang ăn dở dang bỗng bị văng mất tiêu hồi nào không hay là chuyện thường tình ở huyện, và tụi tôi cũng thường xuyên bị ký đầu đá đít như cơm bữa mà có thằng nào ngán đâu.

Rồi có một ngày, có một kỷ niệm mà đến giờ tôi vẫn không quên được dù đã xảy ra lâu rồi, thường thì mỗi lần đến giờ ra chơi trong sân trường có các Frère già như Frère Calixte, Frère Jean Thuận, Frère Jourdain Thiện, ... hay đi dạo quanh trường, hễ thấy chỗ nào học sinh bu đông lại là biết thế nào cũng có đánh lộn, các Frère đến can thiệp cấp kỳ, hay có em nào chạy chơi bị té là dẫn lên phòng y tế gấp. Bữa đó tụi tôi chia làm hai phe đánh lộn chơi, toàn là bồ bịch trong lớp không, bữa đó coi bộ cũng hăng máu và đấm đá sung lắm, nhất là thằng Nguyễn Mạnh Sa, tôi và một thằng nữa bị địch truy sát sau lưng, nên chạy thục mạng có để ý gì phía trước đâu, vừa chạy vừa quay đầu ra phía sau, tới chừng nghe một cái uỵch rồi tối tăm mặt mũi, lúc định thần nhìn lại phía trước thoáng thấy bóng một chiếc áo đen quen thuộc quá, thì cũng đã trễ rồi, mà có thấy đi nữa thì làm sao thắng kịp, đang chạy trối chết vì cái thằng Mạnh Sa nó lại hò hét rượt đuổi sau lưng ghê quá, thế là Frère và trò cùng nằm lăn ra đất chỏng gọng, tới chừng nhìn kỹ lại thì là Frère Calixte chớ còn ai nữa, chết mẹ chưa, không biết Frère có chửi thầm trong miệng hay không, nhưng nhìn Frère hơi nhăn nhó nên tôi nhanh trí vừa lẹ làng đỡ Frère dậy, vừa rối rít xin lỗi lia lịa, nên chỉ bị nhéo tai và nghe dọa:

- Chạy thì chạy, nhưng cấm em đụng đến Frère một lần nữa nghe, một lần nữa thôi là toi mạng nghe em.

Và đó cũng là một trong những kỷ niệm đáng yêu của một thời áo trắng sân trường ngày xưa.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (Xuân Canh Dần 2010)