Taberd.org
 Mục lục
Đi thăm Châu Thiên Bửu
Vũ Văn Chính

Đang bị sốt vì tự nhiên có một con virus nó di dân lên cái mông của tui, vì không biết nên thay vì ăn xôi đậu phụng nhão thì không sao, tui chơi luôn gói xôi bắp đầy hấp dẫn kia, thế là cái khu di dân nó phù lên nổi loạn, làm tui sốt li bì, đang trấn tỉnh tinh thần thì Lý Minh Sơn gọi điện, hỏi tui có muốn đi thăm Châu Thiên Bửu thì qua BV Tâm Đức khu Q.7, vì công chuyện với ông M nên tui OK, từ nhà tui mà qua cái khu cao cấp ấy phải đi tới 1g, đó là tui lái chiếc Lexus Dream 100, đời 8.0/ Model 2004 mấy ông biết rồi đó, ý Minh Sơn cho ông thư ký chân dài và có râu, đi tháp tùng đặng còn viết báo cáo cho các lãnh đạo 4 vùng chiến thuật biết tình hình, hôm nay ông Minh Sơn chơi ác với thư ký chân dài khi gọi tui qua đây, mà cũng phải thông cảm bởi vì nó không biết, tui phải ngồi niễng một bên mông vì cái nhọt đang lên cao trào nhức nhối, hết một khúc.Dáng ngồi lại ẹo qua ẹo lại, nên người đi đường tò mò nhìn với cặp mắt kinh dị, cái thằng cha già này già rồi mà còn ngồi làm dáng.

Mà đường thì đầy ổ gà nên tuy chiếc Lexus có êm vẫn thấy rêm mông. Mỗi lần qua cái ổ gà là tui tưng một cái, rồi đổi tướng ngồi, lúc chạy đến Chợ Cầu Muối tính ghé vào nhà của cậu Nguyễn Đăng Cầu Muối, nghe nói nhà cậu to nhất vùng này mà sao kiếm hoài không ra nên đành thôi.

Đến BV Tâm Đức hai thằng vào thăm Châu Thiên Bửu, Bửu đã nằm ở đây 15 ngày, mai là xuất viện vì đã đơ đỡ, phải chi hồi xưa chịu khó học giỏi, đừng vì thấy ông M học giỏi đâm ra chán nản, thì giờ này không chừng tui làm BS giống như SM, và bây giờ tui có thể kể chi tiết cho các anh rõ bệnh của Bửu đến từng centimet, chứ đâu cần tui phải loay hoay đi tìm cái gì để kể đây, À nó đây rồi, tui tả theo cái lối của thằng chuyên viết văn lá cải.

Châu Thiên Bửu, nó giống như một chiếc xe đạp cà tàng thời đất nước còn nghèo khổ, xích líp thì nhão, ruột vá trăm mảnh, vỏ xe thì lủng lỗ chạy thì tưng lên tưng xuống (cái vụ xe đạp này thì ông Chủ Xị Quang ổng rành lắm) không có đồ thay, có đưa đến thợ sửa xe thì thợ cũng lắc đầu vì không có đồ thay. Nên khi đưa vào các BV thì họ cho về là phải, bởi vì chữa chỗ này thì hỏng chỗ kia, xì xọp tùm lum thì chữa sao cho xuể, nếu chỉ có một trái tim như cô thư ký có râu thì cũng đỡ đi, chơi cho cái tim giả cũng được, đằng này thì bó tay với Bửu.

Nhưng vẫn có thể còn sử dụng được, khi nào hết sử dụng được nữa thì lúc đó Die thôi, cho nên bịnh tình có lẽ về lâu về dài, khó lường hết được chuyện gì cũng có thể xảy ra, và nếu anh em có muốn giúp thì nên tính chuyện lâu dài tùy theo khả năng, tôi thấy thân hình bạn tuy tiều tụy mệt mỏi với căn bệnh, nhưng mắt Bửu vẫn sáng lung linh, chứ không lờ đờ, tả văn không nghe mệt thấy mẹ luôn.

Minh Sơn có đưa tận tay số tiền các anh giúp đỡ đầy đủ, có thư ký chân dài có râu và ngồi niễng một đêm, củ soát và đếm đầy đủ. Chuyện này đúng ra không phải của thư ký chân dài có râu, nhưng Minh Sơn muốn minh bạch và nhờ tui chứng giám.Biên bản cuộc thăm đến đây là kết thúc, các anh em nên lưu ý chuyện đi lại liên lạc của Sơn, tuy Minh Sơn không đề cập, tất cả cũng vì tấm lòng của bè bạn, nhưng nếu anh em nghĩ đến thì vẫn hơn, đừng để ai bị thiệt thòi vẫn hơn. Biên bản đã ký và đóng dấu tại quán cà phê bên đường.

Thân

Thư ký chân dài có râu, ngồi niễng một bên.

Chính

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 6 năm 2010)