Taberd.org
 Mục lục
Nghiêm Quốc Việt, Nha Sĩ Hồi Giáo
Vũ Văn Chính

Nói đến mấy ông Bác sĩ nhà mình mà không nói đến ông Nha sĩ thì đó là một điều thiếu sót. Vì ông cũng từ ngành Y đi ra, và có lẽ ngày xưa ông có hoa tay vẽ vời, nên ông chọn cái nghề bẻ răng thiên hạ này, có lần ông tâm sự với tôi, thật ra ông khoái bay nhảy trên trời hơn, tức là phi Công lái máy bay, mà phải là máy bay chiến đấu mới là dữ dội, nhưng giấc mộng không thành nên ông mới phải làm cái nghề bẻ răng này.

Thôi thì số trời đã định rồi, tính ông nóng nảy mà cho ông làm phi công, mà phi công lái máy bay chiến đấu nữa thì có khi là một thảm họa, máy bay ném bom thì đỡ, chứ gặp ông lái chiếc B.52 mà ghét ai ông cứ bay thẳng lại nhà nó. và trút nguyên con thì cái gì mà sống sót nổi, tính nóng như dân hồi giáo mà hì hì.

Nghề của ông là chuyện trị những cái răng cứng đầu và xấu xí, những cái răng xấu xí mà qua cái bàn tay tài hoa của ông, nó cũng trở nên rực rỡ hẳn, y như đi thẩm mỹ viện vậy, còn thằng nào không thể làm đẹp được nữa, thì ông mạnh tay nhổ phức nó đi cho khỏe. Nghe nói tay nghề của ông cũng vào bậc thượng thừa, ông còn đi dạy lại đám học trò trong trường nữa, có lần ông tâm sự với tôi:

- Vì ông thẳng tính nên ông chỉ đủ ăn, nhiều khi còn thua cả mấy đứa học trò do ông dạy, tụi nó còn giàu hơn ông.

Ngày xưa đi học tôi ngồi cạnh ông, nên tụi tôi cũng hiểu tính nết nhau, hai thằng lại cùng tuổi cùng một sở thích mê máy bay và tàu chiến, tôi thì tính tình nhẹ nhàng, còn tính ông thì thẳng như cái ruột ngựa Hiệu Phi Mã, cái gì không thích là ông nói liền, ông không chịu để bụng, gặp chuyện bất bình là ông cho nổ toang trái bom tấn CBU, khiến nhiều khi bạn bè chung quanh ông mặt mày xanh lè, hay úa như tầu lá vì sợ đại chiến Thế Giới lần thứ 3 nổ ra.

Ông có cô con gái út giống tính ông y chang, đã vậy ông còn cho cô bé đi học võ nữa, nên cái chuyện cô bé uỵch nhau với bạn thì đâu có gì lạ, hổ phụ sinh hổ tử mà.

Mà ngay cả bây giờ, ông Bác Sĩ Sơn Mập nhiều khi cũng phải uống thuốc nhức đầu, và thường xuyên mất ngủ vì hay bị ông tung lựu đạn vào đời trai của ông, ông có vẻ rất quan tâm và đưa ông Sơn Mập vào diện chăm sóc đặc biệt, hễ Sơn Mập đi quá trớn là a lê về lại chỗ cũ nghe em, không thì ông chửi cho mà nghe, khổ cho ông Mập nhà ta. Nhiều lúc ông mập điên tiết lên chửi thề um sùm, nhưng mấy ông vẫn thương nhau như anh em ... khác cha khác mẹ mới là hay chứ. Huynh Đệ Chi Binh mà.

Nói theo ông Nguyên thì ông có hai loại bạn: một để chửi và một để thương, còn theo tôi thì ông còn là Nha sĩ Hồi Giáo Cực .. Thân, nhưng tôi không dám nói sợ ông đẩy tôi từ cái chỗ đang thương, sang cái chỗ để chửi thì bỏ mẹ, còn như ông Long Hải nhận xét thì ông này cần có vệ sĩ riêng khi ra đường, vì ông có nhiều kẻ thù rình rập chung quanh. Tôi lại thấy có khi vệ sĩ chưa kịp rút súng, thì ông đã nổ súng và quăng lựu đạn rồi, có can thiệp vô cũng không kịp. Có đi với ông thì nên mặc áo giáp và đội nón sắt cho chắc ăn.

Ông thẳng tính nhưng ông rất tốt, ông không để bụng mặc dù ông nhớ rất dai, nhất là những gì mà ông ghét. Anh em vùng Orange County kháo nhau, nếu ông thương thì hãy đến cho ông chữa răng, tay nghề ông giỏi thuộc loại thượng thừa, nên ông vặn răng rất nhẹ nhàng và khẽ khàng, đôi khi còn được ưu ái khuyến mãi làm bóng răng, giúp các bạn cười tự tin dưới ánh nắng mặt trời. Có khi vui trong lòng khi nhớ về chuyện gì, ta có thể nghe ông cất tiếng hát nỉ non:

"Cười lên đi cho răng dzàng sáng chói
Hát lên đi để cho đời tươi rói. . . "

Còn để ông ghét rồi mà vô nhổ hay trám răng là điêu tàn với ông, ông chỉ cần chích thuốc tê cho cứng hàm lại, là tha hồ ông bẻ, ông vặn, hay ông ngọ nguậy mạnh tay thì phải biết, răng đau ông làm lơ không nhổ mà chơi cái thằng không đau bên cạnh mới chết chứ, khiếu nại ông hay lớn tiếng la lối là không xong với ông, ông sẽ oai nghi chỉ tấm bảng ông treo trước cửa tiệm: "Nơi đây nhổ răng không đau" hoặc "Chỉ đâu nhổ đó", thế là huề tiền cả làng. Y như cái ông hung thần nhổ răng năm xưa, mà lúc nhỏ khi đến nhổ răng là tôi la khóc om sòm.

Tôi cũng đang hồi hộp khi nói về cái tiệm và ông Nha sĩ bạn tôi, lỡ ai có đọc mà cái tiệm ông tự nhiên vắng vẻ thì tôi chết liền, ông sẽ đưa tôi vào diện ghét và thường xuyên đặt bom liều chết cho coi, ông hồi giáo mà. Nói vậy thôi, 35 năm rồi ông đâu có quên cái thằng ngồi cạnh ông năm xưa đâu nào, nỡ nào ông xuống tay lạnh lùng với tôi.

Viết về các ông với lòng khâm phục của tôi dành cho các ông, các ông Nội lẫn Ông Ngoại, các ông siêu thật đâu phải ai cũng đạt được sự nghiệp như các ông, các ông không những là những người xuất sắc nhất của chúng tôi, các ông cũng sống khiêm nhường và nhất là các ông vẫn nhớ đến bạn bè cũ, với những tình cảm thân ái, cho dù cuộc sống của các ông cũng chưa thật trọn vẹn, nhưng tôi cũng lấy làm tự hào và thân thương những người bạn của tôi.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 8 năm 2010)