Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Đề mục: Không phân loại
Chủ đề: 
SÀI GÒN & NHỮNG CÁI TẾT XƯA ( 3 )
  Next
# 2812
  03 tháng 02, 2011 07:56  Vũ Văn Chính viết
Locked Chủ đề đã đóng

Sài Gòn & Những Cái Tết Xưa ( 3 )

Cái hồi kinh tế trong nước khá dần lên,tụi nó chơi cả mấy cây pháo đại to đùng cỡ cái hộp trà bằng thiếc. Chúng đua nhau treo những dây pháo từ trên lầu 2,lầu 3 xuống tới đất và châm lửa đốt .Có bữa tôi đang chở mấy đứa nhỏ và bà xã đi chúc tết ,bất chợt trên đường nhựa thấy một viên pháo to đùng đang được để giữa đường,cái thằng cà chớn nào đó nó hăm hở châm tờ giấy đang cháy vào cái ngòi pháo.Thấy thế bà con đang đi trên con đường đều đứng lại và bịt tai chờ nó nổ, còn tôi vội vã bịt tai hai đứa nhỏ lại ,có khi thằng pháo nó làm cái “Đoàng”là xong,có khi cháy hết cái ngòi nổ rồi mà nó còn nằm im lìm đếch chịu nổ.Gặp sự cố này bố ai có can đảm lại gần để chọc cho nó nổ cho rồi,để bà con còn đi lại nữa chứ,người và xe nãy giờ dồn lại chật cứng rồi ,có ai dám vượt rào đâu.Có khi phát giác ra đó là viên pháo dỏm được gắn ngòi nhưng không có thuốc nổ,có khi phải chờ một chút xíu,viên pháo mới chịu “Đùng”cho một phát ân huệ.

Nên tôi không thích pháo là vì vậy,thế mà sau này thấy bà con quá lãng phí và chăm chỉ chịu khó đốt tiền qua những viên pháo, với lại những thương tật ở mắt ,mặt,tay chân vì pháo xảy ra nhiều quá.Nên nhà nước ra cái lệnh cấm đốt pháo vào cuối thập niên 90,tôi thở phào nhẹ nhõm vì khỏi phải sợ giật mình mỗi khi nghe tiếng pháo.Nhưng lại buồn vì cái giờ khắc giao thừa giữa năm cũ và mới nó trôi qua êm đềm quá,giống như thiêu thiếu một cái gì đó.

Năm đầu tiên của cái Tết bị cấm đốt pháo nó vui lắm,không có pháo thì họ chơi mở băng nhạc đã thâu toàn tiếng pháo nổ,thế rồi tới đêm giao thừa nhà nào cũng mở băng cho nó “ nổ “ đỡ buồn.Nghe nổ mãi bằng băng nó cũng chán ,nên về sau họ cũng bớt nghe và bỏ dần.

Tôi cũng có cái Tết mà giao thừa lại không có nhà. Hồi ấy trong cơ quan hay bắt thăm để chia nhau trực cơ quan,năm đầu tiên tôi mới đi làm ,tôi bắt trúng cái thăm phải đi xuống kho tăng cường giữ an ninh trong đêm giao thừa,ca trực của tôi là cả ngày 30 Tết cho đến sáng mồng 1.Tôi cùng gác với 3 thằng nữa tăng cường,cả một cái kho hàng mà hồi ấy là khu gia binh của lính,rộng và chung quanh lại không có tường bao quanh,bốn bề trống rỗng.

Gần đấy là một cái trại của những trẻ em và người lớn con lai vô gia đình,được gom lại và chờ đi xuất cảnh. Vì sắp sửa được xuất ngoại nên dân lai quậy hết cỡ,chúng yêu nhau công khai ngoài trời coi mấy thằng con trai mới lớn tụi tôi không ra gì,cái đám con gái lại rủ tụi tôi tối qua đó chơi nữa,nhưng chẳng có thằng nào dám.

4 thằng được phát 4 khẩu CKC báng đỏ của Liên Xô,nó cũng giống như khẩu Carbin của Mỹ vậy. Hồi nào tới giờ tôi có cầm cây súng bao giờ đâu,được chỉ dẫn cách vào đạn ,lên đạn và bóp cò rồi thôi.Mỗi ông được phát 6 viên đạn ,mà nếu bàn giao lại mà mất viên nào thì bị kiểm điểm ,và bị trừ vào tiền lương. Sẵn súng tôi đi ngoại giao xin thêm vài viên đạn,mà hồi ấy phải quen lắm mới xin được.Cho nhưng lại hỏi tôi xin để làm gì,tôi nói hồi nào tới giờ chưa được bắn súng,bây giờ sẵn súng trong tay thì thử bắn vậy thôi.

Đêm giao thừa năm 78,tụi tôi được cơ quan chia cho mấy loại mứt,một cái bánh chưng,trà,thuốc lá gọi là động viên anh em đón giao thừa ở cơ quan.Thế rồi cái đêm giao thừa cũng đến,pháo khắp nơi nổ rền trời,bên dãy dân lai cũng nghi ngút khói hương,rồi chúng nó kéo ra cái chỗ mờ mờ tối và yêu nhau,tụi tôi thì lợi dụng tiếng pháo và xử lí mấy viên đạn bắn lên trời,sau đó xách súng đi lòng vòng quanh kho,mấy em gái đứng bên kia ngoắc tay mời gọi:

- Buồn quá mấy anh ơi,tụi em sắp đi rồi.Anh qua đây chơi với tụi em nha. Chơi xả láng sáng về sớm.

Cho thêm tiền cũng bố thằng nào dám ,đi tù cả đám như chơi chứ giởn sao , đành làm ngơ mà quay mặt ra chỗ khác vậy,cả đêm đó tụi tôi không thằng nào dám ngủ,lần đầu tiên đi làm mà,có chuyện gì xảy ra là toi mạng nên ráng thức,cho tới 8g sáng mồng 1,khi thấy chiếc Scout chở người đến thay ca,tụi tôi mới nhẹ nhõm,nhưng cũng mất gần nguyên ngày mồng 1 vì ngủ bù lấy lại sức cái đã.

Cái Tết năm 81 thì lại đang kẹt ở làng nước suối Vĩnh Hảo,vì chuyến đi bị lừa gạt.Được tổ chức đi bằng xe lửa,đến gần Cà Ná thì xuống di chuyển vào làng Vĩnh Hảo,nơi đây một bên là núi ,một bên biển,ở giữa là con đường Quốc Lộ 1 mà ngày ấy rất vắng vẻ.Mọi chuyên cứ như là trong mơ,cái làng Vĩnh Hảo nằm sát bên biển,chỉ cần chờ lên chiếc Taxi ra khơi là êm.Nhưng đâu biết rằng người ta lường gạt mình,có một đồn biên phòng nằm trên núi,nơi đây quan sát rất rõ mọi cảnh vật phía dưới núi.Nên khi thấy có một đoàn người tay xách từng can nước,bao củ đậu đầy vẻ nghi ngờ thì họ điện cho du kích và công an trong làng.

Một cảnh hỗn loạn xô đẩy nhau chạy tứ tán,tôi nhanh chân chạy được vào nhà một người dân.Được một cái hay là người dân ở đây họ rất tốt bụng,biết đoàn người bị lừa nên họ che dấu được một số người,còn lại thì xui xẻo bị bắt và dẫn về trụ sở.Chờ êm êm họ lén đưa tụi tôi ra ngoài lộ ,ra xa ngôi làng Vĩnh Hảo để đón xe đò về Sài Gòn.Vừa vặn các công sở ăn Tết xong,bắt đầu uể oải đi làm.Ngày ấy nếu đi làm nhà nước mà vắng mặt không lí do chừng 3 ngày là bị nghi đi vượt biên,nếu đi làm lại thì phải làm kiểm điểm và tường trình mệt lắm.

Về sau tôi lại ra chính cái nơi năm xưa mà tôi đã từng ra.Tôi ở ga Cà Ná để lấy muối và vận chuyển bằng xe lửa về Sài Gòn.Từ ga xuống làng nước suối Vĩnh Hảo đi chừng nửa tiếng là đến nơi.Lúc này tôi đi làm nơi xa đều có cái tờ công tác lệnh của cơ quan cấp,nên đi lại thoải mái không sợ bị hỏi giấy tờ.Và cái Tết năm 84 , tôi đang ở Cà Ná và chuẩn bị đồ đạc đi chuyến xe lửa chở hàng hóa cuối cùng về Sài Gòn ăn Tết.Đêm 28 trời không hiểu sao lạnh quá,chuyến tàu hàng đã vào ga và đang chờ chuyến tàu khách từ Sài Gòn chạy qua ,thì mới lên đường.

Anh em trong cơ quan gồm 5 người leo lên cái goong trần chở muối,một bếp lửa được đốt lên cho ấm,một ít mồi một chai đế” nước mắt quê hương”,thêm cây guitar là hứa hẹn cuộc vui rồi.Phải nói trong cái tâm trạng được về Sài Gòn ăn Tết sau bao ngày nằm ngoài này là vui rồi,ít ra còn được thấy phố phường với ánh đèn điện sáng trưng,mặc dù ngày ấy điện còn bị cúp lia lịa.Mà ở ngoài này sống trong cảnh đèn dầu tối lù mù buồn quá.

Nên cái chuyến tầu chót năm này đối với tôi là vui nhất,từ Cà Ná vào đến Sài Gòn cũng phải đến sáng mồng 1 mới về đến Sài Gòn.Tàu đi tới đâu là người ta leo lên đông bấy nhiêu,đa số họ đi ké chuyến tàu để về Sài Gòn ăn Tết.Ánh lửa bập bùng,cùng với cây đàn vang trong đêm ai nấy cũng xà vào giúp vui,nhờ vậy mà chuyến hành trình dài dằng dặc cũng bớt đi mệt nhọc,chỉ khổ mấy cái goong muối nằm tuốt cuối con tàu,nên khi khói tàu xả ra thì phía dưới này hứng hết,nhìn mặt mày ai nấy đều đen thui chỉ trừ hai con mắt ,nhìn vui thật là vui.Rồi tụi tôi cũng về nhà đúng buổi sáng mồng 1 và vừa kịp xông nhà luôn.

( Trích Chương : Sài Gòn & Tết )

Vũ Văn Chính, Sài Gòn Tết Tân Mão 2011