Merci Bảo đã sưu tầm và gửi bài viết rất giá trị về thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Việt tin là thế hệ bố mẹ mình và của tụi mình đã và sẽ luôn được có những cảm xúc xao xuyến khi đọc thơ của ông, và những thế hệ con cháu mình về sau cũng sẽ như vậy. Mấy ai yêu thơ mà không biết hai câu bất hủ này của ông,
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,Đời vắng em rồi say với ai?
Điều ngạc nhiên lý thú cho Việt về tiểu sử của ông là bà Thục Oanh là chị của thi sĩ Đinh Hùng, một thi sĩ lỗi lạc mà theo Việt, nét đẹp trong thơ của ông tăng trưởng với thời gian và kinh nghiệm sống của người đọc. Có lẽ Việt mang chút thiên vị đến bài Tự Tình Dưới Hoa của ông,
"Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng.
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say.
Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi. Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi !
Em muốn đôi ta mộng chốn nào ? Ước nguyền đã có gác trăng sao. Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào.
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ. Nắng trong hoa, với gió bên hồ, Dành riêng em đấy. Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa.
Rồi buổi ưu sầu em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời. Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười."
vì người bác kính mến của Việt, cố nhạc sĩ Phạm Đình Chương, đã phổ thành nhạc phẩm bất hủ Mộng Dưới Hoa.
Bravo, bravo, Bảo!
Việt à,
Bài hát " Mộng Dưới Hoa " làm Bảo nhớ đến một kỷ niệm với một người bạn tên là Mây học trường Kỹ thuật Cao Thắng hễ cầm đến cây đàn guitare là hát bài này với hết cả tâm hồn của mình ! Bạn Ngô Văn Mây đã mất tích trên biển cả khi đi vượt biên vào năm 1980 !
Thân,
Quốc Bảo
Lúc 5 tuổi thành công có nghĩa là ... Không đái dầm. Lên 10 tuổi thành công là ... biết đi xe đạp. 16 tuổi thành công là ... có nhiều bạn bè. Lúc 20 tuổi thành công là ... có 1 người yêu mình.Lên 40 tuổi thành công là ... rủng rỉnh tiền bạc. 50 tuổi thành công ... vẫn là rủng rỉnh tiền bạc. Lúc 60 tuổi thành công là ... vẫn có 1 người yêu mình. 70 tuổi thành công là ... vẫn đi được xe đạp. 80 tuổi thành công là ... vẫn có nhiều bạn bè và .... 85 tuổi thành công là ........ Không đái dầm.
10 cái chết khó tin nhất trong lịch sử !
1. Chết vì muốn ôm trăng
Theo nhiều giai thoại kể lại, Lý Bạch - một trong hai thi nhân vĩ đại nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc từng ra đi một cách hết sức “ngẫu hứng”. Ông thường vừa uống rượu vừa làm thơ và đã sáng tác ra những tác phẩm tuyệt vời. Giới thi nhân bấy giờ rất kính nể tài uống rượu làm thơ bẩm sinh, nên gọi Lý Bạch là: Tửu trung tiên, Lý Trích Tiên. Tương truyền, một đêm đang ngồi thuyền ngắm trăng trên dòng sông Dương Tử, vị thi nhân vĩ đại bỗng nhiên nhảy xuống sông và chết đuối chỉ vì cố…ôm cho được ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước.2. Chết vì râu quá dài
Ông Hans Steininger - người Áo không chỉ nổi tiếng với bộ râu dài nhất thế giới (khoảng 1,4 mét) mà còn bởi ông đã chết vì bộ râu đó của mình. Năm 1567, thị trấn nơi ông sống xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn. Trong lúc vội vã sơ tán, ông đã quên không…vén bộ râu của mình lên. Kết quả là ông dẫm phải bộ râu, mất thăng bằng, ngã gãy cổ và chết.3. Chết vì ăn
Vua Adolf Frederick - Thụy Điển rất thích ăn uống và ông chết cũng vì sở thích đó. Năm 1771, vị vua này qua đời ở tuổi 61 do rối loạn tiêu hóa sau khi ăn quá nhiều thứ cùng một lúc: tôm hùm, trứng cá muối, súp bắp cải, cá trích hun khói, rượu sâm banh và 14 suất tráng miệng bao gồm: sữa, bánh hạnh nhân…Đến nay, vua Adolf Frederick vẫn là cái tên được đem ra để răn dạy trẻ em Thụy Điển vì thói ham ăn vô độ.4. Chết vì đi làm sớm
Jack Daniel làm ở một xưởng sản xuất rượu Whiskey nổi tiếng. Một buổi sáng, ông đi làm sớm hơn thường lệ và cố gắng để mở chiếc cửa sắt ở xưởng vẫn đang bị khóa. Không mở được, Jack tức giận đá mạnh vào cửa. Kết quả là chân của ông bị thương và sau đó bị nhiễm trùng nặng dẫn đến tử vong. Ngày nay, khi nhắc đến Jack, người ta thưởng bảo nhau rằng: Muốn sống lâu, không nên… đi làm sớm.5. Chết vì khăn quàng cổ
Năm 1927, người đặt nền móng cho ballet hiện đại - nữ vũ công người Mỹ- Isadora Duncan bị chết vì chính chiếc khăn quàng cổ mà bà vô cùng yêu thích. Theo tờ New York Times đưa tin, khi Duncan ngồi trong một chiếc ô tô đang đi với vận tốc chóng mặt thì chiếc khăn lụa của bà bay ra ngoài và quấn lấy bánh xe. Kết quả là bà bị văng ra ngoài, và bị kéo lê vài mét trước khi xe dừng lại. Khi y tá và bác sĩ đến, họ kết luận Duncan đã chết vì bị chếc khăn lụa xiết cổ.
Năm 1983, Tennessee Williams - nhà viết kịch nổi tiếng người Mỹ ra đi trong sự tiếc nuối của hàng nghìn người hâm mộ khắp thế giới. Theo nhiều người cho biết, tại một bữa tiệc ở khách sạn, vì quá say nên ông đã dùng răng để mở nút chai và hậu quả là ông nuốt phải nó rồi tắt thở. Tuy nhiên, một số nguồn tin lại cho rằng rất có thể con người tài hoa, lỗi lạc này đã bị sát hại.7. Chết vì bị bụng đè
Đó là kết cục của tay vật chuyên nghiệp người Anh có biệt danh Kirk “Kinh Kong”. Tháng 8/1987, tiếng còi khai cuộc trận chung kết vừa cất lên, Shirley Crabtree với biệt danh “Bố bụng bự” đã tung ngay ngón vật hiểm hóc “Belly-Splash” - một động tác nhảy chồm chồm và quăng bụng thật lực vào đối thủ. Kirk chết ngay lúc đó với cơn đau tim.Crabtree được miễn mọi trách nhiệm bồi thường bởi các bác sĩ khẳng định Kirk có tiền sử bệnh tim trước khi tham gia thi đấu, tuy nhiên tai tiếng thì bị ảnh hưởng nặng nề. Sau scandal này “Bố bụng bự” phải giã từ sàn đấu chuyên nghiệp về nghỉ hưu.8. Chết vì cây xương rồng
Năm 1982, chàng trai David Grundman 27 tuổi và bạn cùng phòng chơi trò bắn xương rồng bằng súng ngắn. Lần thử đầu tiên, cây xương rồng nhỏ nổ tanh bành trước sự thích thú của Grudman. Càng thêm hưng phấn, anh này chọn một cây cổ thụ dễ đến 100 năm tuổi, cao chừng 8 mét. Hậu quả chết người diễn ra ngoài dự đoán, thân cây đổ gập đè lên người tay thiện xạ đến tắt thở. Cho đến nay, đây là trường hợp duy nhất được mệnh danh “sự trả thù của cây cỏ”.9. Chết vì phân bòNăm 1991, bà Yooket Paen 57 tuổi người Thái Lan đang dạo bước trong sân thì trượt chân vào bãi phân bò. Theo quán tính, bà cụ túm tay vào đám dây trước mặt để khỏi ngã, dè đâu là dây điện hở. Chuyện vẫn chưa hết. Đám tang bà Paen diễn ra chưa lâu thì bà Yooket Pan 52 tuổi - em gái nạn nhân - trong lúc trình bày với hàng xóm về nguyên nhân dẫn đến sự ra đi chóng vánh của bà chị cũng trượt chân ngã vào phân bò, vội vàng nắm lấy dây điện hở và chết.10. Chết vì “minh họa” trước tòaSau cuộc nội chiến nước Mỹ, chính trị gia Clement Vallandigham đến từ bang Ohio nổi lên như 1 luật sư tài ba “đánh đâu thắng đó”. Năm 1871, ông thầy cãi nhận biện minh cho thân chủ Thomas McGehan - người bị kết tội bắn chết một người tên là Tom Myers trong cuộc ẩu đả ở quán rượu. Vallandigham lập luận rằng chính Myers đã vô tình tự tay bóp cò trong lúc rút khẩu súng ra khỏi vị trí bên đầu gối. Để có sức thuyết phục hơn, Vallandigham đích thân diễn lại cảnh “bắn nhầm”. Không may, lập luận của ông “vận” ngay vào tác giả: ngón tay vô tình chạm cò và viên đạn xuyên thẳng qua tim Vallandigham. Cả phiên tòa hò reo vì chiến thắng của Vallandigham. Thân chủ McGehan được tuyên trắng án trước lúc ông thầy cãi trút hơi thở cuối cùng.
Trúng số có phải là một điều tốt? dĩ nhiên rồi, thêm một số tiền lớn thì ai không ham. Nhưng tôi chợt nhớ lại một câu chuyện củ của một người bạn; số là vào khoãng năm 1992, lúc đó chúng tôi cùng ra trường và đang tìm việc làm thì một trong những anh bạn của tôi trúng số độc đắc một triệu đồng và trong khoãng thời gian này, California chỉ mới bắt đầu cho việc mở ra vé số "cạo" để bổ xung và trợ giúp cho các trường học, vé độc đắc lớn nhất lúc đó là một triệu đồng và phải được chia đều trong 26 năm và số tiền nhận được theo hằng tháng và được quy định theo 26 năm, như vậy 12 X 26= 312 tháng, vậy mổi tháng anh ta nhận khoảng hơn 3,200 đồng cho 26 năm. Vào thời đó, lương một kỷ sư mới ra trường thì cũng ở khoãng này.
Sau lần trúng số đó tôi vẫn không gặp lại anh ta sau lần...đãi tất cả bạn bè...rồi biến; bẵng đi một thời gian cho đến khoãng năm 2004 tôi gặp lại một trong những người bạn củ, tôi tìm hỏi về anh ta thì tôi mới biết ra là anh ta lúc này đang sống trong nghèo khó và thiếu thốn mọi thứ, không nhà, hằng đêm ngũ trên chíếc xe củ kỷ và tệ hơn nữa là sau khi mẹ anh ta mất đi, thì anh ta đốt đi và để vào một cái lọ, lúc nào cũng theo anh ta ở trên xe. Tôi mới ngạc nhiên và hỏi cho cặn kẽ câu chuyện thì mới biết là sau lần trúng số đó, anh ta sống ỷ lại vào số tiền lãnh hằng tháng nên không bận tâm đi xin việc làm và lần lần tánh lười biếng này bắt đầu khởi sự, và vì rãnh rổi nên anh ta tìm đến đỏ đen trong các canh bạc nên luôn luôn thiếu hụt, cứ mỗi đầu tháng anh ta nhận số tiền này thì vào giữa tháng là anh ta lại hết tiền và túng thiếu nên cùng lúc phải đi mượn trước và phải trả lại khi lãnh tiền vào tháng sau và cứ như vậy hơn... mười năm nay. Cho đến nay, tôi vẫn chưa gặp lại anh ta nhưng tôi nghĩ phải chi anh ta đừng trúng số "cạo" rồi tìm việc làm như chúng tôi và bắt đầu bằng một cuộc đời bình thường như mọi người thì đâu có đến nổi này. Như vậy để kết luận cho anh ta là việc trúng số một triệu đồng lúc đó chính là việc bắt đầu cho món nợ đời mà anh ta phải trả, đúng không?
Trong tất cả chúng ta, việc bất ngờ có được một số tiền lớn không biết là hoạ hay là may; nhưng chắc chắn một điều, sự suy nghĩ của chúng ta sẻ khác hẵn với những sự suy nghĩ hằng ngày vì sự xáo trộn bất ngờ này và nếu không biết quãn lý thì sẻ là một hoạ lớn bắt đầu mà chúng ta không biết; nói cho cùng, mọi sự trên thế gian đều có số phận của nó.
Hôm nọ, khi nói chuyện với một người bạn và sau khi bàn cãi nhiều về chuyện có tiền nhiều hay tiền ít thì có lợi hay có hại và hại như thế nào cũng như lợi ra sao; tôi mới nghĩ ra một lập luận để kết luận cho câu chuyện bàn cãi ở trên, tôi mới đưa ra một luận đề là: giã sử có hai người cùng tuổi với nhau, một người là tỷ phú hay triệu phú gì đó đang nằm trên giường bệnh và sống nhờ thực phẫm truyền qua máu ở một bệnh viện hết sức tối tân nào đó và cứ cho là bậc nhất của nước Mỹ chẵng hạn; so với người thứ hai là một kẻ không nhà, đói rét và...bất thình lình, đi ngang qua một tiệm bánh, thấy được một chiếc bánh rơi rớt ở dưới đất, anh ta liền chạy đến lượm lên, phủi thật sạch sẻ và nhai ngấu nghiến một cách sung sướng. Theo bạn, ai sướng hơn ai?
Các Be nội vừa truy tìm ra 2 Be là Trần văn Châu và Phạm thành Út nhưng chẳng có gì vui hết vì :
Trần văn Châu hiện đang được nuôi dưỡng trong trại tâm thần ở Thủ đức còn Phạm thành Út thì đã .. ra đi cách nay 8 năm.Xin Xếp Quang hãy thắp nến cho bạn Út .
Thân
Nguyên
Thành Tây Đô là công trình quân sự vững chãi bậc nhất được xây dựng từ thời nhà Hồ vào năm 1397. Cho đến nay, cố đô đá này vẫn được đánh giá là có lối kiến trúc độc đáo bậc nhất Đông Nam Á, mới đây đã đượccông nhận là di sản văn hóa thế giới.