VK Phụng có gởi vài tấm hình cùng với Sư Tứ cho anh em coi chơi !
Sư Tứ và Võ Kim Phụng
Sư Tứ và VK Phụng đi tàu dã ngoại tại Seattle
VK Phụng và gia đình tiếp Sứ Tứ tại Seattle
Và coi Sứ Tứ uống bia Corona
http://www.youtube.com/watch?v=XSTn4Ib5cc4
Tín xin thông báo cho anh em xa gần biết.
Anh em OC có biết tin này và đã có gởi một phái đoàn đại diện Taberd76 tới viếng tang để thăm hỏi và chia buồn với ND Chiêu hôm thứ Tư tuần qua.
ND Chiêu rất cảm động khi thấy các Be ta tới và có gởi lời cảm ơn chân tình tới tất cả các Be bốn phương.
Thân,
Tín
Chiểu thân,
Thay mặt các bạn Taberd 76 ở Montreal , Bảo xin thành thật chia buồn cùng Chiểu và gia đình về sự ra đi của anh Nguyễn Duy Hà.Xin đồng tâm cầu nguyện cho anh Hà được sớm về Nước Chúa .
Nguyễn Quốc Bảo
Hoan hô Nhị ca và Khoa cận đã mở được Garage sell để lấy tiền gây quỹ cho QTT.
Được biết có Bu chán Be nhà, không dùng nữa, đem gởi Nhị Ca và Khoa bán được không. 1, 2 đồng cũng được, bán được là tốt rồi..
Thân
Nguyên
Khoa Cận ơi,
Có hàng gởi bán đây,
SM gởi bán đám Y tá già, để tuyển Y tá trẻ,làm việc cho thêm nứng
Tín Đinh gởi bán đinh, để được đổi tên Tín đinh thành Tín hói.
Việt Nghiêm gởi Bu nhà, để được tự do đi chơi với các Be O.C.
Cụ M gởi bán... chim, không dùng nữa đeo chi cho nặng
Sơn lai gởi đám Tàu đỏ, quyết chí tu hú để cuối năm về ăn sầu riêng quê nhà.
Lê như Trầm gởi bán thùng nước lèo, không bán phở nữa ,để thời gian đi chơi với các Be mình.
Quốc Huy gởi bán Công ty ở Chiang Mai, để về VN làm việc, vì Chiang Mai không có Be nào , buồn thấy mụ nội.
Sơn ốm gời bán xe nhà, không chạy nữa vì đường phố Saigon bát nháo, ở nhà lái Bu sướng hơn.
Đó Khoa và Nhị ca coi thứ nào được thì bày Garage sell, thứ gì thấy GHÊ QUÁ thì đừng nhận.
Chúc Garage sell phát tài cho QTT được nhờ.
Cốt Tu
Hi Nguyên,
Thường thì các Be mà được bày ra bán thì chỉ cần 30 giây là có người đến ôm đi liền. Tuy nhiên mình phải biết quảng cáo, thứ nhất phải là : Be thứ thiệt 100%, Be biết nấu ăn, đi chợ, rửa chén, lau nhà, giật quần áo, biết đấm bóp cho Bu, đi cống về nạp, có Be lại còn biết tắm cho Bu nữa. Bảo đảm mấy bà sồn sồn tranh nhau mà ẵm các Be này về nhà ngay.
Quên nữa là có Be sẽ biết thay tã cho con nhỏ nữa đó, hahaha
Khoa Cận
Thân gởi QTT và các Be,
Nguyên có 1 việc muốn nhờ QTT và các Be xem xét :
Lâu nay con của bạn Huỳnh anh Dũng bị mắc bệnh nan y là suy giảm hệ miễn dịch, thường xuyên cháu phải vào viện điều trị, nay bệnh đang biến chứng qua suy thận mãn, cần phải điều trị lâu dài. Bệnh của cháu thì trước nay QTT và một vài Be cũng có giúp đở mỗi khi cháu nhập viện.
Nếu được, Nguyên xin QTT nên có 1 project hổ trợ hằng tháng cho cháu để thuốc men, không cần nhiều lắm, khoảng 100 USD, để giảm bớt gánh nặng viện phí và thuốc men cho vợ con bạn Huỳnh anh Dũng.
Dũng mất đã lâu, gia đình đang rất khó khăn. QTT mình hằng tháng có hổ trợ cho cháu 500.000 VNĐ học phí.
Be nào muốn hiểu rõ hơn về hoàn cảnh và bệnh tình của gia đình HAD thì có thể phone cho chị Hứa thu Nga 84 90 979 6253.
Test mail, coi có đến mọi người không thì bảo
Truyện rằng :
N và vợ ngủ chung giường, N nằm trong, vợ nằm ngoài
Đang ngon giấc, giữa đêm N khều vợ
- Em ơi, anh muốn
Đã lâu vợ không được chồng đi cống về nạp nên vợ mừng rơn :
- Dạ, em sẳn sàng
Hé mắt ra, thấy vợ vẩn nằm trơ ra đấy, N bực bội:
- Sẳn sàng sao vẩn trơ ra vậy
Vợ nũng nịu :
- Dạ, chờ anh ra tay đó
Nghe vậy, N điên tiết tung 2 tay thật mạnh xô vợ rớt bịch xuống đất, ngồi lên, lết ra khỏi giường, chạy nhanh vào Toilet, vừa chạy vừa lẩm bẩm :
- Nói nhẹ không tránh, lại còn thách tao ra tay nữa.
P/S : N đây không phải cụ M nhà mình đâu, cụ M nào dám làm vậy
N đây cũng hổng phải Nguyên tui đâu, Nguyên cũng hổng dám, sợ Bu lắm.
N đây có thể là Ngọc, Lý hưng Ngọc, hahaha.
Nguyên,
Hôm nay mới đọc được thư, không hiểu tại sao... Nên để vào đề mục này về những đề nghị dự án cho QTT nghe, Nguyên và các bạn.
Sẽ bàn với anh em trong Ban Điều Hành.
Khánh
___________________________________
Một tu-sĩ nam ngỏ ý mời tu-sĩ nữ đi chung xe. Người nữ chui vào xe, ngồi bắt chéo chân để lộ 1 bên bắp chân. Người nam suýt nữa thì gây tai nạn. Sau khi điều chỉnh lại tay lái, người nam thò tay mò mẫm lên đùi người nữ. Nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam liền bỏ tay ra. Nhưng sau khi vào số, nam lại tiếp tục sờ soạng chân nữ. Một lần nữa nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam thẹn quá: “xin lỗi nữ, tôi trần tục quá”. Tới nơi, nữ thở dài và bỏ đi. Vừa tới nhà tu, nam vội chạy vào thư viện tra cứu ngay cái điều răn 129 ấy, thấy đề: "Hãy tiến lên, tìm kiếm, xa hơn nữa, con sẽ tìm thấy hào quang."
Buồi sáng ra đường đến sở, gặp được nhiều phụ nữ, nếu làm theo điều răn 129, hy vọng tìm được ánh hào quang hoặc bạt tai nhá lửa.
Ngược lại, nếu gặp phụ nữ mà không làm gì cà thì sẽ bị họ gọi là Con Lừa.
Nhưng, sao lại nhưng ?
Chiều trở về nhà với Bu,
Con Lừa thì được cho vô nhà.... ăn cơm
Con người với ánh hào quang thì cho ngủ ngoài sân.... ăn cỏ
Vậy đó
Nguyên Cốt Tu
Mổ Xong Mới Đi Ăn
( Thân tặng mấy ông nội : Vĩnh Chúc,Triệu Cung cả bác sĩ Thú Y Lý Quới,tặng mấy ông ngoại : Sơn Mập,Xuân Việt và cả ông nha sĩ Củ Sâm …)
Câu chuyện này xảy ra ở VN,còn ở các nước khác thì không biết có giống như vậy không?nhưng cũng cần cho các anh Bác sĩ “nội soi” lại mình :
Một hội nghị bất thường của hội “ Áo Trắng,Tim Đen “ ( ý là các anh tuy là bác sĩ nhưng lại có một trái tim …đen đủi ,cái hội này là toàn những anh bác sĩ được thừa nhận danh hiệu : Lương Y Như …Ác Mẫu ) vừa được tổ chức.Vị chủ tọa dáng bệ vệ và trông hiền như …Ma Cô lên tiếng :
- Chậc ! chậc ! trong thời gian gần đây ,anh em mình hay bị dư luận xã hội “ nội soi “ tấn công dữ quá.Vẫn biết cũng chẳng nhằm nhò gì si-nhê đến chúng mình,vì có ghét anh em mình cách mấy ,nhưng khi có bệnh họ vẫn phải mò tới năn nỉ xin khám thôi.Điều quan trọng là anh em mình toàn những người giỏi ( nếu không giỏi thì làm sao trở thành bác sĩ với cái nghề rất cao quí này)và không bao giờ ế khách đến khám bệnh…. Thử nhìn xung quanh xem ,có cái BV nào hay phòng khám tư nào mà ế ẩm “quanh năm mùa đông” chưa?
Vị chủ tọa đáng kính rề rà chưa nói xong , thì ở dưới đã có tiếng hét thật lớn :
- Đề nghị nói ngắn gọn thôi cha,mỗi phút trị giá hàng trăm ngàn đồng đấy ! .
Vâng,vị chủ tọa cũng giật mình chợt nhớ tới cái phòng mạch nhỏ bé và khiêm tốn ở nhà,nhưng nó lại là con gà đẻ trứng vàng đấy.Mà lúc này đang có nhiều “ con mồi “ ngồi chầu chực , phải tranh thủ thôi vì sau khi đã đóng góp 8 tiếng ở BV ,còn ngoài giờ thì ta có quyền khám bệnh để xây dựng sự nghiệp của ta thôi ,nên nhanh nhẩu đáp và liến thoắng một tràng dài cho xong buổi hội nghị :
Vừa qua anh em mình có những người rất chủ quan nghe,khi báo chí phỏng vấn về chuyện thu tiền cao thì huỵch toẹt và nhanh nhẩu khai rằng : “Ờ ! thì tiền nào của nấy “giàu ,nghèo có bao giờ ngang bằng nhau đâu.Vẫn biết như thế là nói chính xác,là phù hợp với nền kinh tế thị trường,nhưng chúng ta cũng cần khéo léo và khiêm tốn một chút.Vụ ấy chưa hết thì lại lòi ra cái vụ một đồng nghiệp của chúng ta phải “ gỡ lịch “ trong trại giam vì kiếm ăn ẩu tả trên các toa thuốc bảo hiểm y tế,cái vụ này thiệt là bậy hết sức mặc dù châm ngôn của hội ta là : MACKENO ( Mặc Kệ Nó ) tiền thầy cứ bỏ túi còn ai ra sao thì thây kệ,hết chuyện ăn rồi sao lại xơi tới cả bảo hiểm y tế.Rồi tiếp nữa,mới đây nhất là thêm cái vụ nhổ răng chưa xong,nhưng anh em vẫn cương quyết bỏ đó để đi ăn trưa do đã hết giờ hành chính….
Theo tôi,chúng ta không nên kích động dư luận hay thái quá vì dư luận thích “ nội soi “ giới chúng ta. Cần phải làm một cái gì đó để trấn an dư luận thì sự nghiệp “ kiếm tiền bỏ túi “ của chúng ta mới đời đời bền vững.”
Sau đó được biết kết thúc hội nghị,hội “ Áo Trắng,Tim Đen” đã thống nhất đưa ra lời cam kết với xã hội : MỔ XONG MỚI ĐI ĂN….. Thế là mọi người mau chóng lục tục ra về quên cả vỗ tay.
Các bác sĩ bao giờ cũng khác người và lạ lắm cơ,luôn luôn giữ nguyên tắc không nói cho người bệnh biết về căn bệnh của mình.Hễ khi nghe họ nói với vẻ mặt tươi rói : Cứ về nhà cho ăn thoải mái .Là phải hiểu là con bệnh sắp khỏe mạnh,nhưng cũng câu nói đó kèm theo nét mặt buồn buồn thì coi chừng bệnh nhân” ra đi “lúc nào không hay.Có khi nào họ trả lời rằng : tụi tôi bó tay rồi đâu ?,mà họ trịnh trọng với những lời văn vẻ như sau : Mặc dù chúng tôi đã tận tình cứu chữa ,nhưng….là coi như chỉ có về nhà nằm chờ chết mà thôi,bác sĩ đã chê thì còn sống sao nổi,hay theo cách nói : nếu có gì sơ sót thì xin hãy niệm tình thứ lỗi .V..v.Ông nào khoái máu lửa thì bảo rằng : Tụi tui hăng say chiến đấu với bệnh tật,được yểm trợ thuốc thang mạnh,nhưng cũng đành buông ..súng đầu hàng cái “ ca “ này thôi,mong ông bà thông cảm.
Bác sĩ thường ăn to nói lớn cả ,nhưng nếu nghe mấy ông bác sĩ bỏ nhỏ thì y như rằng cái không khí chết chóc nó đang sửa soạn bao trùm đâu đây,cũng giống như cái vụ lúc nửa đêm khuya mà có tiếng điện thoại reo là y như có chuyện liền .Cho nên nếu ai có người nhà nằm trong bệnh viện thì sợ nhất là khi được bác sĩ khều ra ngoài và nói nho nhỏ một điều gì đó.Sau đó là cái cảnh “ nhìn những mùa thu đi ,anh nghe sầu lên trong nắng..”.
Nhớ lại cái thời bao cấp khi xưa,vào BV sợ nhất là mấy ông y sĩ bộ đội được đào tạo cấp tốc trong chiến trường,chuyện mấy ông mổ xong rồi bỏ quên dao,kéo trong bụng là những chuyện xảy ra y như ăn cơm bữa hằng ngày.Gặp mấy cha này thì dễ “một cõi đi về “ lắm.Hình như mấy cha được đào tạo bằng cái lối,cứ mạnh tay cầm con dao mổ là thế nào cũng thành nghề vậy.Hay có cha trong lúc điều trị thấy bệnh nhân ..đẹp quá ,nên động lòng trắc ẩn …dê luôn,cái vụ này thỉnh thoảng vẫn có và được báo chí lên tiếng nên bà con mới biết,chuyện lạ có thật mà.
Có lần tôi bị viêm ruột thừa nặng phải vô cấp cứu ở BV Bình Dân,lúc sắp sửa mổ được một em hộ lý có thân hình phốp pháp,một tay cầm “ thằng nhỏ “ lúc này thì nó nằm quẹo cu lơ,tay kia cầm cái đồ cạo râu đi vài đường lả lướt,đang đau quá nên tôi cũng chẳng thấy mắc cở gì. Xong xuôi cô y tá chìa cái giấy cam kết không khiếu nại nếu có ra đi đột ngột để tôi kí vào,tôi chơi luôn mà chưa kịp suy nghĩ lo sợ,đau quá mà.
Vào phòng mổ tôi lâm râm cầu nguyện là đừng để cho thằng cha bác sĩ bộ đội nó mổ,lúc chích cho mũi thuốc mê lần đầu thì tuy mắt nhắm nhưng tai tôi vẫn còn nghe ông bác sĩ đang đeo bao tay và khám bệnh ở ..hậu môn một lần cuối,vừa đeo bao tay vừa hát i ỉ hát liên khúc: “Bàn tay 5 ngón anh vẫn kiêu sa… Bàn tay năm ngón ôi ! bàn tay 5 ngón …”Tỉnh dậy thì tôi mới biết mình vẫn còn đây ,và về sau mới biết là ông bác sĩ mổ cho tôi là một vị BS quân y của chế độ cũ,ông tên TẦN,và là một ông BS thuộc loại giỏi.
Nằm nhà được một tháng thì tôi lại bị dính ruột vì có mủ,thế là lại nhập viện và lại gặp em hộ lí phốp pháp hồi tháng trước.Khi em y tá đưa cái giấy cam kết thì tự nhiên tôi thấy teo cả chim ,vì hôm nay là ngày 23 tháng chạp ông Táo về trời ,thì một lần nữa tôi leo lên bàn mổ lần thứ hai,mà lần đầu mới cách đây một tháng chứ có xa xôi gì.May mà mọi chuyện rồi cũng tốt đẹp.
Làm sao định nghĩa được tình yêuCó nghĩa gì đâu một buổi chiềuNó ru hồn ta bằng nắng nhạtBằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Phim quay được ở Hà Nội năm 2009
Cu K